Lũ bướm đêm lao đầu vào lửa
Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh
Dịch: Zyncathe
Không khí lúc sớm mai thật trong lành, nhưng cũng rất lạnh nha.
Nãi Quái cuộn tròn rúc vào người Dưa Hấu.
Dưa Hấu bị nhột liền tỉnh lại.
Em thầm đánh giá Nãi Quái bé choắt, lòng phiền não: nhóc con này liệu có đủ sức lớn thành muỗi không chứ?
Nãi Quái nhận ra Dưa Hấu đã thức rồi, em duỗi người, giương cặp mắt còn lim dim lên chào: “Buổi sáng tốt lành…”
“Tên quỷ này… giỏi nhỉ, tưởng mình là con chim mới bắt được sâu đấy à!”
“Chú sâu tội nghiệp sáng sớm đã bị chim ăn…”
“Cậu mới là chim ấy, đồ muỗi ngốc.”
“Dưa Hấu.”
“Gì hử?”
“Cái ống dưới này để làm gì vậy, thật ngộ nha…”
“À thì… Dùng để ăn đồ này nọ đó… Có gì lạ đâu…”
“Dòm xấu hoắc.”
“Có xấu đâu… kệ nó đi”
“Cậu cũng có nè, sao so với của mình vừa thô vừa to hơn vậy.”
“Ây dà… Đó là do cậu bị rối loạn tuổi dậy thì á, hiểu không, muỗi ngốc”
“Cậu sao cứ gọi mình là muỗi ngốc miết vậy?”
“Ai bảo cậu đần như vậy chi.”
“Hứ.”
Vì thế, Nãi Quái dành ra cả ngày để rầu rĩ.
Đêm nay, trên mặt nước phía xa kia xuất hiện một tia sáng chói loà.
“Dưa Hấu.”
Vừa ăn tối xong, Nãi Quái rỗi rãi không có gì làm.
“Gì nữa?”
“Bên kia có ánh sáng kìa, là mặt trời ư?”
“Là lửa đó.”
“Lửa?”
Đang nói, một đàn quái vật khổng lồ ồ ạt vỗ cánh bay về phía sáng rực nọ.
“Dưa Hấu, đó là gì vậy?”
“Bướm đêm.”
“Lớn quá đi…”
“Ngớ ngẩn thật, cậu chỉ là một con bọ gậy thôi đó.”
“Thì cậu cũng vậy mà.”
“Mình chịu thua cậu luôn, đúng là đồ ngốc…” Đáp xong, em cũng chẳng buồn nói tiếp nữa.
“Bọn họ đang làm gì thế?”
“Bay tới đống lửa kia.”
“Chi vậy?”
“Ai mà biết.”
“Lửa trông như thế nào nhỉ?”
“Ờ… Mình chưa thấy qua… Mẹ bảo cũng giống mặt trời thôi.”
“Mặt trời?”
“Ừ, là mặt trời của loài bướm đêm.”
“Ồ…”
Im lặng.
“Vậy còn mặt trời của tụi mình đâu?”
“Mặt trời của chúng ta ở trên trời.”
“Ồ… Rất sáng nha.”
“Ừ, bớt nói nhảm đi.”
“Mình thích mặt trời, rất ấm áp đó. Khi được mặt trời soi sáng, cả người đều thấy ấm nha.”
“Vậy sao, thế được rồi, chờ khi chúng ta lớn lên biến thành muỗi, biết bay rồi, mình đến Bắc Cực đi.”
“Bắc Cực?”
“Ừ, vào khoảng thời gian hạ chí, vòng cực Bắc sẽ có những ngày mặt trời không lặn.”
“Gì cơ gì cơ? Mình vẫn chưa hiểu.”
“Là cả ngày đều có mặt trời ấy.”
“Wa, tuyệt thật. Bao giờ mới đến hạ chí?”
“Cỡ chừng ngày 22 tháng 6.”
“Hay quá hay quá, đến lúc đó tụi mình đều biết bay rồi.”
“Ừ, nhưng mà Bắc Cực rất xa…”
“Không sao cả, tụi mình cứ bay rồi lại bay, nhất định sẽ tới đích mà.”
“Ừ…”
Nãi Quái ngốc xít này, Dưa Hấu nghĩ thầm.
Từ lúc đó trở đi, trong đầu bé con Nãi Quái nảy sinh thêm một ước mơ nữa.
Em muốn đi Bắc Cực, hưởng thụ ánh mặt trời suốt cả ngày.
Mau lớn lên nào Em trở mình một cái, tựa sát vào Dưa Hấu, giấc ngủ đến thật ngọt ngào.
Ghi chú:
: thật ra bạn Dưa trước giờ vẫn mắng bé Sữa là ‘điểu văn’ = chim muỗi, nhưng mình chẳng biết có con nào như thế nữa nên mới dịch thành ‘muỗi ngốc’:)) đừng nhầm với chim ruồi à nha:)))
[Lớp phụ đạo của giáo sư Google, chuyên ngành Muỗi học]
(Kì 4)
Bọ gậy nằm ở dưới nước nhưng lấy lấy ôxy trong không khí thông qua một ống thở ở đuôi, ống này cũng cũng giúp chúng nổi gần bề mặt nước= muỗi Anopheles không có ống này, giả thiết về mẹ các bé đúng sự thật rồi (ồi cái đoạn so ống cứ làm mình liên tưởng tới… =)))).
Bọ gậy treo mình dưới mặt nước bằng ống thở nổi da gà
[Môn bổ trợ: Bướm đêm]
Bướm đêm là con ngài đó, chắc ai cũng biết mà ha (nói thiệt là bướm ngày dòm thanh nhã gọn đẹp bao nhiêu thì con này thô kệch xấu xí bấy nhiêu á, nên dòm là phân biệt được ngay:)) (con này cũng thích lao đầu vào chỗ sáng như thiêu thân, nhưng thiêu thân thuộc về bộ khác nhá). Chân dung ẻm đây 囧: