Ngày Ngày Đêm Đêm Tìm Kiếm Ma Tôn

Chương 23: Chương 23: Chuyện cũ




Nàng đem tơ đỏ cuốn lại thành cuộn, cụp mắt nghe nữ nhân trung niên bên cạnh nói chuyện.

Phụ nhân này vừa tới đây vài năm, tính tình sáng sủa, ai cũng có thể tiếp chuyện, hơn nữa khi ngồi với nàng luôn không hết chuyện để nói.

Phụ nhân nói: “Ta thấy cũng thật kỳ diệu, người mất tích nhiều năm như vậy bỗng nhiên trở lại. Chỉ là đối với người mà nói, đây quả thực là chuyện tốt.”

“Ta còn chưa gặp hắn, nhưng người trong thôn đều nói Khanh Văn rất tuấn tú, rất xứng với ngươi.”

“Sao thế, ngươi không vui sao?”

Nàng theo thói quen im lặng không nói.

Lâu như vậy rồi, nàng cũng sớm quên cách mở miệng nói chuyện.

Ngón tay vân vê sợi tơ đỏ, nàng chăm chú nhìn nó.

Ánh đỏ tràn vào trong mắt.

Những kỷ niệm đẫm máu lần lượt hiện về.

Nàng vẫn luôn nghĩ, tại sao những sai lầm thời trẻ, phải dùng cả đời để bù lại.

Nghĩ đến người kia là kiếp số của nàng.

Thất tình lục dục quấn thân, nàng không vượt qua nổi. Vì vậy hiện giờ, nàng đang chìm dưới đáy vực sâu.

Nếu chưa từng gặp thì tốt rồi.

Phía trước Thiền Ẩn cốc, phía trên bậc thềm đá, thiếu niên cầm cây trâm, tươi cười ngại ngùng nhìn nàng, thậm chí không dám nhìn vào mắt nàng. Lá phong như lửa, hôm ấy nàng mặc xiêm y đỏ rực. Đồ vật mà phàm phu tục tử đã chạm qua, nàng sẽ không nhận lại, nàng ngại bẩn.

Đệ tử Tố Nữ tông phía sau cười nhạo, thiếu niên phàm nhân hèn mọn kia sững sờ tại chỗ, ngơ ngác gãi đầu, không biết làm sao.

Mặc dù đã qua rất lâu, nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng của hắn khi đó.

Ngu ngốc mười phần, vừa đáng thương vừa buồn cười.

Chỉ là đến cuối cùng, người vừa đáng thương vừa buồn cười, lại là chính mình.

Hắn dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà khiến nàng từ bỏ tất cả - từ bỏ tông môn, từ bỏ tu vi, từ bỏ thiên đạo.

Lại dựa vào cái gì, khi nàng chỉ còn hai bàn tay trắng, lại vứt bỏ nàng mà đi.

Đêm đó hồ tộc xâm lấn, bọn họ trốn suốt đêm rồi trốn tới Thiền Ẩn cốc, rơi vào trong giếng cạn, đánh bậy đánh bạ phát hiện ra một con đường.

Chỉ là đến cuối còn đường, chờ đợi bọn họ chính là tử vong.

Vị thiếu chủ hồ tộc tính tình cổ quái, đôi mắt đỏ au, con rắn trắng dưới chân hắn bò lên thắt lưng nàng. Bên cạnh còn có mười tên hồ tộc khác chờ xem trò vui.

Trong mật thất âm u, đường mòn trống vắng, nàng bị ghì đến hít thở không thông. Nhân lúc chật vật nhất, người duy nhất có thể cứu nàng, chỉ có tên ngốc kia.

Thiếu chủ Hồ tộc cười dài: “Tiểu tử ngươi thật có diễm phúc, nhưng làm người không thể tham lam.”

“Thế này đi, giữa hai nữ nhân này chỉ có một người được sống sót, ngươi chọn cứu ai?”

Ngươi chọn cứu ai?

Thật ra ai ngươi cũng chẳng cứu được.

Nàng biết dù thế nào kết cục cũng chỉ còn cái chết, nhưng lúc này, ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn về phía hắn. Vì thống khổ, nước mắt của nàng không tự chủ được chảy xuống, chạm đến thân rắn lạnh lẽo. Sự sợ hãi cái chết đang đến gần đang bủa vây tâm trí nàng, thậm chí ánh mắt nàng nhìn hắn còn mang theo chút cầu xin.

Nàng chật vật đáng thương, nhưng hắn lại bình tĩnh một cách lạ lùng.

Có lẽ đó là lần duy nhất trong đời hắn bình tĩnh đến vậy.

Lần duy nhất ấy, là dành cho nàng.

Vô Song đi theo bọn họ, lúc nhảy xuống giếng cạn chân bị gãy, nhưng thiếu nữ chỉ một mực dùng tay áo lau nước mắt, chết cũng không chịu phát ra âm thanh.

Vương Khanh Văn cuối cùng nhìn nàng một cái, há miệng nói gì.

Khi đó nước mắt đã đổi thành máu, che phủ đôi mắt nàng, nàng không nhìn rõ, chỉ nghe được một tiếng vang rất nhỏ.

Tên hồ tộc theo sau thấp giọng cười nhạo.

Vương Khanh Văn ôm Vô Song, lùi về bỏ chạy.

Để lại nàng.

Thiếu chủ Hồ tộc sửng sốt, nhỏ giọng cười nói: “Nhân loại các ngươi đúng là thú vị.”

“Không sao, ta giúp ngươi báo thù, cho bọn họ đoàn tụ dưới suối vàng.”

Thú vị.

Con rắn độc gần như đã liếm lên da thịt nàng.

Thế giới của nàng trống rỗng.

Tay cào xuống đất, móng tay vỡ vụn, đầu ngón tay chảy đầy máu, đau đến tê dại.

Chỉ còn lại sự hoang đường và không thể tin nổi.

Cuối cùng nàng vẫn được cứu, khi con rắn chuẩn bị nuốt chửng nàng, một vị tiểu hòa thượng Thiền Ẩn cốc mang theo người tới cứu nàng.

Từ đó về sau, qua bao nhiêu lâu, nàng vẫn chưa gặp lại Khanh Văn và Vô Song. Nàng sinh đứa con mình hoài thai mười tháng ra, đặt trong giỏ trúc, đưa đến Tố Nữ tông, sau đó trở về thôn.

Tìm không thấy, vậy thì chờ, dù sao Vương Khanh Văn cũng là một người hiếu thảo.

Nhân sinh dài lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng chờ được hắn.

Nhớ lại những ký ức đó, cái gì cũng có chút mơ hồ không rõ. Đôi lúc tỉnh táo, nàng nghĩ lại, có lẽ lúc đó Vương Khanh Văn há miệng nói với nàng ba chữ, có lẽ là thật xin lỗi.

Nhưng mà, ta không thể tha thứ cho ngươi được.

.......................

Cỗ kiệu sang trọng lắc lư vượt qua đường núi, trèo đèo lội suối, xóc nảy mấy ngàn dặm, cuối cùng cũng về tới cố hương.

Xa phu nâng kiệu dùng tay áo lau mồ hôi, mệt mỏi vô cùng, nhưng ngay khi bước vào cánh rừng, bỗng cảm thấy lạnh lẽo.

Loại lạnh này như thấm vào da thịt.

“Đại nhân, nơi này là sao?”

“Cánh rừng này sương mù cũng dày quá, đại nhân, ngài có chắc chúng ta đi vào sẽ không lạc đường chứ.?”

Bên trong kiệu truyền ra một giọng nói của nam tử trung niên, ôn nhu thuần hậu: “Đúng, chính là nơi này, cứ đi về phía trước là được.”

Bọn xa phu tuy rằng sợ hãi, nhưng đều cố thu hết can đảm, bước lên từng bước.

Dưới màn sương mù, ánh trăng mỏng manh, bóng cây rậm rạp, có chút âm trầm dọa người.

Quạ đen vỗ cánh, chao liệng trên bầu trời, một tiếng động nhẹ như vậy cũng đủ khiến người ta giật mình sợ hãi. Càng tiến sâu vào trong rừng, bọn họ bỗng thấy tơ bạc treo trên cây, xa phu cả kinh.

Dưới ánh trăng đạm bạc, từng sợi tơ bạc khiến da đầu bọn họ run lên, từng sợ từng sợ rơi xuống, dưới bóng cây nặng trĩu, giống như nữ quỷ bay lên không trung.

“Đại, đại nhân, ta ta cảm thấy có chút gì đó không đúng.”

Một bàn tay vươn ra từ bên trong kiệu, giương mành cửa lên, người bên trong thò người ra nhìn thoáng qua bên ngoài, nhíu mày: “Lâu lắm rồi không về, thì ra nơi này thay đổi nhiều như vậy.”

Bọn xa phu không dám tiến lên: “Đại nhân, ngài vẫn muốn đi tiếp sao?”

Hắn an ủi nói::“Không sao đâu, chúng ta tiếp tục.”

Ngay khi hắn thốt ra lời này, một trận gió yêu tà thổi qua, mang theo mùi máu trong không khí.

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.

Sau đó, những sợi tơ bạc kỳ quái này giống như thành tinh, vặn vẹo chuyển động.

“A--------!” Một vị xa phu thậm chí không kịp thét chói tai, một sợi chỉ bạc đã đâm xuyên qua yết hầu của hắn, cả người hắn tái xanh, chết không nhắm mắt.

“Chết người rồi!” Ba người còn lại hoảng sợ kêu to, chẳng đoái hoài gì nữa, buông kiệu định chạy.

Nhưng không ai có thể chạy thoát, tầng tầng lớp lớp tơ bạc trong rừng cây bao lấy bọn họ, tạo thành ba cái kén thật lớn, treo lên không trung.

Bịch.

Cỗ kiệu đột nhiên rơi xuống đất, làm người bên trong kiệu choáng váng. Hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, lại cảm giác cỗ kiệu bị cái gì lặng lẽ nâng lên. Rất nhiều thứ gì đó nhỏ dài xuyên qua màn xe tới dưới chân hắn, mềm như rắn.

“Đây, đây là cái gì?”

Trận gió yêu ma kia lại bắt đầu thổi.

Hắn loáng thoáng nghe được tiếng quần áo tung bay.

Dưới ánh trăng, đám sương mù từng chút một tản ra, chậm rãi tiêu tán theo sự xuất hiện của một người.

Mái tóc đen dài quá mắt cá chân lướt qua cỏ xanh, nàng mặc hồng y giống như năm đó. Nàng tẩy đi lớp dịch dung ngày thường, lộ ra khuôn mặt không phân biệt được tuổi tác, hai mắt tối đen, đôi môi đỏ thẫm, làn da trắng bệch, nhưng thần thái tao nhã tột cùng.

Nàng bước từng bước một, mỗi bước đều mang theo sát khí.

Nàng tới gần cỗ kiệu, nét mặt lạnh băng rốt cuộc mang theo ý cười điên cuồng.

Nàng huy động từng sợi tơ bạc trong dừng, tất cả đều dùng máu tươi dưỡng thành, từng sợi từng sợi chui vào trong kiệu.

Nàng muốn xuyên qua đôi mắt hắn, xuyên qua lỗ tai hắn, làm cho hắn sống không bằng chết.

Nàng phải đâm xuyên qua da hắn, đâm vào da thịt, khoét từng khúc sương.

Nàng phải-------

Nàng kéo mạnh màn xe xuống, muốn xem khuôn mặt hoảng sợ của hắn.

Khi nhìn vào người bên trong kiệu, khuôn mặt tươi cười của nàng cứng ngắc.

Không phải là nam tử có nụ cười sạch sẽ trong trí nhớ.

Nhưng cũng là một vị cố nhân khác.

Vị cố nhân từng có làn da trắng nõn hiện tại khô héo đến đáng sợ, trên mặt đầy nếp nhăn, mặc bộ váy dài xanh xám như lần cuối cùng gặp mặt.

Y hệt lần đó.

Dì Vương lặng thinh nhìn nàng, khoảnh khắc đó cái lạnh thấu xương như lan dần đến tứ chi.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, rất nhiều người đang tiến tới.

Vô Song ngồi bên trong kiệu, nếp nhăn dưới khóe mắt hiện rõ, dùng một loại ánh mắt không rõ ý tứ nhìn nàng, có lẽ là đồng tình và thương hại.

Thương hại?

Dì Vương bất tri bất giác nở nụ cười.

Sao phải thương hại nàng, một tiện nhân như vậy có tư cách gì mà thương hại nàng. Tay nàng bóp chặt cổ y, siết chặt từng chút một, ánh mắt Vô Song từ đầu tới cuối không hề biến hóa, vừa giễu cợt vừa thương hại.

Dì Vương nhẹ giọng nói: “Không giết được Vương Khanh Văn, giết ngươi cũng được. Ngươi nghĩ rằng bọn họ có thể ngăn ta lại sao?”

Nữ tử hồng y khóe mắt hiện lên hoa văn kỳ dị, lan đến nửa mặt.

Vô Song không nói một câu.

Bọn Tạ Kha giơ đuốc, chậm rãi tới gần.

Có người nóng nảy quát: “Dừng tay!” “Yêu phụ, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu!”

Bọn họ giơ kiếm tiến lên, đều bị tơ bạc cuốn lấy, không nhúc nhích được. Tơ bạc đầy trời tạo thành tấm chắn, ngăn bọn họ đi tiếp.

Đúng như dì Vương đã nói, bọn họ không thể bắt được nàng dễ dàng như vậy.

Các đệ tử vắt óc nghĩ biện pháp, không biết phải làm thế nào. Đống tơ bạc này linh hoạt vô cùng, rất khó đối phó.

Mắt thấy sắc mặt Vô Song càng ngày càng trắng, mọi người đều gấp như ngồi trên chảo nóng.

Tạ Kha không động, hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Vân Cố, y cũng không động.

Bọn họ đợi thêm một chút.

Rốt cuộc, Quỳnh Sơ nương theo bóng đêm, đứng dậy.

Ánh trăng chiếu tan sương mù.

Nữ tử váy tím vẻ mặt mê mang, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẹ?”

Thanh âm của nàng nhẹ như tuyết bay, chỉ sợ bừng tỉnh khỏi giấc mộng này, sẽ không gặp lại nữa.

Giây phút đó cả không gian im lặng, các đệ tử đều ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân mặc hồng y cũng ngây ngẩn, cả người nàng cứng ngắc, bàn tay cũng còn sức lực.

Quỳnh Sơ cả người điên dại, bước lên từng bước.

“Tại sao mẹ không quay đầu lại, là không muốn gặp con sao?” Nàng nửa khóc nửa cười.

“Con đã sớm hoài nghi đó là mẹ, nhiều lần tới tìm, lại bị mẹ từ chối ngoài cửa. Con không nên dùng cách này để bức mẹ đi ra sao?”

“Mẹ quay đầu nhìn con đi!”

Nàng đột nhiên hét lớn, ánh mắt phiếm hồng.

Nhưng tất cả câu hỏi của nàng đều không ai trả lời.

Quỳnh Sơ cắn răng, dùng tay áo lau nước mắt.

“Dì Vương? Thật buồn cười, người sửa họ thành họ Vương, chỉ vì một tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa? Quỳnh Tố Y, người nói xem người có đê tiện hay không. Hắn không yêu người, cũng chẳng yêu ai, từ đầu tới cuối chỉ quý trọng chính bản thân hắn. Không ngờ người chỉ vì một tên nam nhân đê tiện mà biến thành như vậy!”

“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà ta vừa sinh ra đã phải gánh trọn lỗi lầm của các người như vậy!”

Nàng nói xong, khóc không thành tiếng.

Vẻ mặt tươi cười xinh đẹp vốn có tối nay rốt cuộc sụp đổ toàn bộ. Người xa lạ phía trước chỉ cho nàng một cái bóng dáng, nàng ngồi xổm xuống, che mặt gào khóc.

Dựa vào cái gì, vừa sinh ra đã phải chịu bất công như vậy.

Cuộc sống mệt mỏi tột cùng, luôn phải làm những công việc bẩn thỉu nhất, cay đắng nhất, không được ăn cơm, lại bị đánh đập không thương tiếc.

Vì sao, nàng rốt cuộc làm sai điều gì, cuối cùng tự gọi mình là đồ bẩn thỉu, cay nghiệt chán ghét bản thân.

Năm ngón tay đang bóp chặt cổ từng chút một buông ra, nữ nhân nhắm mắt lại, che khuất tất cả cảm xúc.

Vô Song cười như không cười nhìn nàng.

Nữ tử hồng y xoay người, tóc dài chấm đất, trên người nàng có mùi hoa mai, lạnh nhạt mà mị hoặc.

Quỳnh Sơ nghe được tiếng bước chân, đôi mắt đã khóc đến sưng húp bỗng thấy một góc váy đỏ.

Đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài.

Quỷnh Sơ ngơ ngác ngẩng đầu lên, muốn nhìn người mà mình vẫn luôn tìm kiếm hồi nhỏ. Nhưng nước mắt làm tầm mắt nàng mơ hồ, nàng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt có hoa văn yêu mị.

Chỉ bạc đầy rừng không dám tới gần nửa bước, ngoan ngoãn im lặng một bên.

Quỳnh Sơ xịt mũi, nghẹn ngào đến mức không nói ra lời.

Nữ nhân hồng y đưa tay muốn vuốt tóc thiếu nữ, nhưng cuối cùng lại trầm mặc thu tay về.

Nàng cũng ngồi xổm xuống, tóc đen chấm đất, hồng y nở rộ như hoa.

Quỳnh Sơ ngơ ngác nhìn.

Đôi mắt của nàng vương lệ, than thở nói: “Con nha, tuổi còn nhỏ, mà lại hư như vậy.”

Nước mắt Quỳnh Sơ còn chưa kịp lau, ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân hồng y cười rộ lên, dung nhanh như sương tuyết, giữa hai mắt như có chút thần sắc ôn nhu: “Không cần vì ta mà hủy hoại bản thân như vậy được không?”

Nàng nâng tay Quỳnh Sơ lên, lộ ra những vết hôn cố ý lưu lại dưới tay áo, thần sắc bi thương: “Những nam nhân này không có tư cách có được con, con đáng được nhiều người yêu mến hơn.”

Quỳnh Sơ vẫn đang ngơ ngác.

Nữ tử hồng y ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy thanh đao trong tay thiếu nữ.

Lưỡi đao sắc nhọn, lóe lên dưới ánh trăng.

Nàng bật cười: “Thật là. Tơ bạc trong rừng đều là tai mắt của ta, con vừa đến, mẹ đã nhìn thấy thanh đao này rồi.”

“Con muốn giết ta đến vậy ư.”

Quỳnh Sơ mím môi.

Nữ tử hồng y dùng ánh mắt khắc họa dung nhan của nàng, tựa hồ như phải nhớ thật kỹ trong lòng.

“Từ lúc sinh ra con, mẹ chưa từng chăm sóc con kỹ càng.”

“Ta không phải là người mẹ đủ tư cách.”

Nàng cầm tay Quỳnh Sơ, hướng thanh đao về phía mình, ý cười tản mạn:“Ta đã sớm cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nguyện ý đi ra, chỉ vì muốn đánh cược một phen. Nếu thật là tên nam nhân bội bạc kia, thì sẽ cùng hắn đồng vu quy tận, nếu không phải, có thể tính đến như vậy, cũng chỉ có con. Đến gặp con cũng tốt.”

Nàng đưa thanh đao lại gần lồng ngực mình: “Mẹ nợ con nhiều như vậy, vẫn nên vì con mà làm một ít chuyện.”

“Con muốn giết ta sao?” Nàng cười cong mắt

“Được, con của ta.”

Quỳnh Sơ sắc mặt trắng bệch, thanh đao đâm vào trong ngực, máu tươi chảy ra, đem váy đỏ chuyển sang màu sẫm.

Quỳnh Tố Y, lâu lắm rồi nàng chưa nghe thấy cái tên này. Lúc trước khi tự phế tu vi, nàng đã từ bỏ hết thảy.

Hiện tại, người duy nhất nhớ tên của nàng, có lẽ chỉ có đứa con gái của nàng mà thôi.

Kết thúc, thật sự kết thúc rồi.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, sinh mệnh dần dần mất đi, tơ bạc trong rừng cũng tiêu tán từng chút một, hóa thành cát bụi.

Máu tươi chảy xuống tay, cát bụi rơi vào người.

“.......Không”

Quỳnh Sơ giật mình ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt.

Được rồi, con của ta.

Đây là kết cục nàng muốn, nhưng nàng không hề vui mừng như tưởng tượng.

Quỳnh Sơ trầm mặc đẩy thi thể trước mắt ra, đứng dậy, lầm bầm: “Ngươi đang làm gì đây, cảm thấy ta sẽ cảm động sao, thật tức cười.”

“Chính mình tự đưa tới cửa, không cần ta động thủ, ta vui mừng còn không kịp.”

Nàng dùng tay áo lau máu trên mặt: “Ngươi có biết Vương Khanh Văn là loại người gì sao, cuối cùng hắn chẳng cứu ai cả, hắn ngại biểu muội mình gãy chân vướng víu, bỏ nàng lại, một mình bỏ chạy.”

“Ngươi xem ngươi trao trái tim cho một tên cặn bã như thế.”

“Thật tức cười.”

Một tên đệ tử Xích Dương cung nhìn một màn phát sinh trước mắt, nhất thời không biết nghĩ gì, ngơ ngác hỏi: “Nàng đây là đang khóc ư.”

Lời này theo đám đông rơi vào tai Quỳnh Sơ, nàng cả người như mất hồn, thuận miệng nói: “Vớ vẩn.”

Tên đệ tử vò đầu:......Nhưng mà ngươi đã khóc mà???

Quỳnh Yến của Tố Nữ tông sắc mặt kỳ lạ, nhìn hồng y nữ tử đã chết đi, trong lòng dậy sóng. Vừa nãy không ai dám nói chuyện, hiện tại đệ tử Tố Nữ tông đều đã phục hồi tinh thần.

“Người vừa nãy là mẹ của Quỳnh Sơ?”

“Đúng vậy, là Phù Phong trưởng lão.”

Sau đó là im lặng thật lâu.

Rốt cuộc, không biết là ai mở miệng, nói một câu: “Ta nhớ, rất nhiều năm trước, Phù Phong trưởng lão cũng từng nổi danh một thời.”

Thẩm Vân Cố ngồi xổm, ngón tay miết nhẹ bụi trắng, ánh mắt lạnh lùng không có cảm xúc: “Quả nhiên nàng lấy máu nuôi tằm.”

Tạ Kha nói:“Vậy tại sao mười người kia lại chết? Không phải nàng vẫn đang đợi Vương Khanh Văn sao?”

Thẩm Vân Cố suy tư nói: “Có lẽ vì hôm đó ngươi đốt nơi này.”

Tạ Kha:.....Cái quỷ gì thế?

Chuyện này cứ thế mơ mơ hồ hồ mà được giải quyết.

Nhiệm vụ cuối cùng của Tạ Kha là đưa Vô Song trở về.

Quỳnh Sơ không biết đi đâu mất rồi.

Bà lão tay chân có thương tích, ngày thường quét rác không ai nhìn ra, nhưng khi đi đường sẽ thấy rõ là đi khập khiễng.

Tạ Kha có nhiệm vụ đưa bà trở về, hắn thử bước đến đỡ, nhưng bà lão cũng chẳng cảm kích.

Tạ Kha cũng tùy ý, hiện tại hắn chỉ muốn quay lại Thiền Ẩn cốc thật nhanh, đi vào mật đạo, tới Bắc sơn trộm phật hỏa.

Lúc bà lão bước chân lên từng bậc thang có vẻ cẩn thận vô cùng, ánh mắt bà nhìn về phía rừng phong bên cạnh, có chút đăm chiêu.

Tạ Kha nhìn theo, sửng sốt, một cỗ khí đen tràn ngập ở ấn đường bà lão, rõ ràng là sắp về trời.

Vô Song năm nay bốn mươi tuổi, nhưng đã già nua đến tận cùng.

Tạ Kha đưa bà về tiểu viện.

Bà lão dường như cảm thấy mình sắp chết rồi, liều mạng cầm tay áo Tạ Kha không cho hắn đi. Tạ Kha bất đắc dĩ ở lại căn phòng đơn sơ của bà.

Bà lão run rẩy ngồi xuống ghế, sau đó nói: “Ta sắp chết rồi.”

Tạ Kha:“ Vâng.”

Trên mặt bà lão bỗng nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị, có chút đắc ý, nếp nhăn chồng chất, nhìn qua có vẻ đáng sợ.

Bà vẫy tay, có lẽ là do không nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn được một mảnh mơ hồ: “Ngươi lại đây một chút, ta nói cho ngươi một bí mật.”

Tạ Kha bước qua.

Vô Song nhẹ nhàng cười: “Ta sẽ chết, việc này giữ trong lòng sẽ làm ta bứt rứt không thôi.”

“Nàng ấy sợ rằng cả đời này cũng sẽ không đợi được Khanh Văn ca ca.”

“Bởi vì, Khanh Văn ca ca đã chết từ lâu rồi, chết ở trong mật đạo đó. Bị rắn ăn thịt.”

Nụ cười của bà chậm rãi biến mất, tức giận, ghen tị, bi ai, các loại cảm xúc hiện lên mặt, cuối cùng hóa thành một tiếng nức nở.

Sự thật ám ảnh, cuối cùng chỉ có thể nói cho một người lạ.

“Ta nói với đứa nhỏ đó, Khanh Văn ca ca bỏ ta lại một góc, sau đó rời đi một mình.”

“Anh ấy thật sự đi một mình, nhưng không đi đến lối ra.”

Khóe mắt Vô Song có nước mắt chậm rãi chảy ra, dù tuổi tác già nua, trí nhớ suy giảm, vẫn không thể quên được lúc đó.

Nàng được ca ca ôm vào trong lòng ngực, vừa vui mừng vừa đắc ý, chỉ là loại cảm tình này đã bị chôn vùi nơi mật đạo đó.

Hắn buông nàng ra, ánh mắt kiên định vô cùng: “Vô Song, muội theo con đường này đi về phía trước, sẽ có thể ra ngoài.”

Nàng ngây ngẩn cả người: “Huynh đi đâu? Khanh Văn ca ca, ngươi định đi đâu?”

Thiếu niên trong trí nhớ cười ấm áp, xoa tóc nàng, không nói nữa, chạy về hướng đường cũ đã đi qua.

Tất cả tâm tình vui sướng lúc đó như bị một chậu nước lạnh dập tắt, nàng ngơ ngác vươn tay, nhưng chỉ bắt được không khí.

Hóa ra, hắn không nghĩ đến cùng nàng ấy sống sót thoát ra ngoài.

Mà hắn muốn cùng nàng ấy chết ở nơi đó.

Rốt cục, hắn chết.

Nàng ấy cũng chết.

Tạ Kha ngây ngẩn, nghe bà lão nói một câu cuối cùng: “Huynh ấy quay lại, thật sự quay lại.”

Tuyệt vọng và không cam lòng cả đời này, chỉ còn hóa thành một tiếng khóc thảm, tê tâm liệt phế.

- ----------------------------

Lười quá, từ chap 25 trở đi cập nhật chap mới theo tâm trạng, nào edit xong tui sẽ ngồi beta lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.