Hạ Khả sửng sốt, không rõ vì sao tiên nhân lại yêu cầu như vậy, cậu ngơ ngác: “Bức vẽ?”
Tạ Kha nói: “Đúng vậy.”
Hạ Khả vò đầu: “Thật, thật ra không cần con phải dẫn ngài đến, ngài có thể trực tiếp tìm tổ mẫu của con, bà ấy vẫn luôn muốn gặp ngài.”
Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng cháu trai nhà bọn họ.
Tạ Kha nghiêm túc nhìn cậu nhóc, cười: “Được thôi. Khi nào bà ấy có thời gian?”
Cậu nhóc nói: “Ngày mai, à không, ngày kia ạ. Ngày mai tổ mẫu có việc, muốn đến chùa lễ Phật.”
“Đi chùa?”
Hạ Khả gật đầu nói: “Tổ mẫu nói với con, chuyện này xảy ra là vì trên người con xui xẻo, bà muốn đến cầu phúc cho con.”
Tạ Kha gật đầu, trong lòng âm thầm tính toán.
Đến chùa lễ Phật?
Đến gặp cũng được, nhưng đến nhân lúc người ta không ở nhà, chẳng phải là càng tiện hay sao.
Thành Tỏa Vân có rất nhiều chùa miếu, nhưng nổi danh nhất là chùa Tuệ Quang ở ngoại ô. Chùa Quang Tự đã có từ lâu, hương khói không dứt, người đến thăm viếng rất nhiều, thậm chí còn khá nổi tiếng.
Ngày hôm sau, Tạ Kha dậy từ sớm, đứng trên tường nhìn xuống.
Nhìn vị Hạ lão phu chân tay chống gậy, được nha hoàn dìu lên kiệu.
Lão phu nhân đầu đầy tóc bạc quấn lên không chút cẩu thả, quần áo trên người là màu đen, từ xa không thấy rõ hình dạng, nhưng cả người đều lộ ra dáng vẻ nghiêm túc.
Thực ra một người có già hay không có thể nhìn thấy qua ngoại hình, cử chỉ, thần thái, rất nhiều chi tiết. Nhưng vị tổ mẫu Hạ gia này, Tạ Kha không thấy một chút dấu vết nào của một người gần đất xa trời.
Cây gậy như một vật trang trí vô nghĩa, lão phu nhân đi đường với phong thái ung dung, nha hoàn đỡ cũng chỉ là mặt hình thức.
Thú vị.
Vốn nghĩ muốn chờ lão phu nhân đi rồi lẻn vào phòng coi bức họa, Tạ Kha đột nhiên muốn đổi chủ ý, hắn muốn quan sát lão phu nhân này thêm chút nữa.
Trên người lão phu nhân, cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ, phương hướng có lẽ không sai.
Một đường đi theo xe ngựa đến vùng ngoại ô.
Chùa Tuệ Quang ở dưới chân núi, trước chùa có một cái ao nhỏ, bên cạnh ao là một con rồng được điêu khắc bằng đá, trong ao hoa cỏ thi nhau đua nở.
Vừa vào trong chùa, thứ đầu tiên Tạ Kha nhìn thấy chính là đại điện rộng lớn chứa hàng trăm người.
Tượng Phật vàng ròng, ngồi trên đài sen.
Dưới đài bày mấy chục cái đệm hương bồ, những nam thanh nữ tú quỳ trên đó, nhắm mắt cầu nguyện những điều họ muốn.
Hạ lão phu nhân là người thường xuyên tới đây, có quan hệ rất tốt với trụ trì, quỳ ở đại điện không lâu thì được một tiểu hòa thượng dẫn vào trong.
Dẫn đến một căn thiện phòng nằm sâu nơi rừng trúc trong chùa.
Tạ Kha đứng trên ngọn trúc, qua tấm mành khép hờ có thể thấy được cảnh tượng bên trong. Thậm chí bằng thần thức của Tạ Kha, hắn có thể nghe được hai người nói chuyện.
Trụ trì lấy từ trong tay áo ra một ống trúc, trong ống có vài chục thẻ tre, hướng về phía lão phu nhân, hỏi: “Ngài có thể thử lại một lần xem sao.”
Hạ lão phu nhân có hơi do dự: “Nhưng lần này ta đến vì cháu trai ta.”
Trụ trì nói: “Hôm nay ngài đến, bần tăng cảm thấy ngài có chút khác xưa. Có lẽ việc kia, nên có một kết thúc của riêng nó.”
Hạ lão phu nhân cả kinh, nhưng trong lòng áp xuống nghi hoặc, ngón tay bà run rẩy đưa về phía ống trúc, nhắm mắt, tùy tiện rút ra một cái thẻ tre.
Bà lão mở mắt ra, không dám nhìn thẻ tre trước mặt, đưa nó cho trụ trì, nói: “Đây là ý gì.”
Lấy góc độ của Tạ Kha, hắn chỉ thấy trụ trì ngưng thần nhìn thẻ tre kia rất lâu, sau đó nhướng mày, nhẹ nhàng a một tiếng, cuối cùng trên khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, hiện lên một nụ cười nhẹ.
Hạ lão phu nhân khẩn trương hỏi: “Là ý gì?”
Trụ trì đáp: “Quẻ hạ hạ.”
Hạ lão phu nhân trừng lớn mắt: “Thật sao?”
Trụ trì nói: “Nhưng có lẽ đối với ngài, là quẻ thượng thượng.”
Sắc mặt Hạ lão phu nhân mừng như điên, vui đến phát khóc, bà đứng lên, cung kính cúi đầu với trụ trì, liên tục cảm tạ.
Tạ Kha nhớ kỹ một màn này, suy nghĩ không ngừng. Hắn thừa dịp Hạ lão phu nhân vẫn còn ở đây, quay trở về Hạ gia.
Hắn đi rất nhanh.
Lại không biết, khi hắn đi rồi, có một tiểu họa thường hổn hển chạy từ ngoài vào, xuyên qua rừng trúc, đến trước mặt trụ trì bẩm bảo ở ngoài kia có tiên nhân cầu kiến.
Khi trở lại Hạ phủ, Tạ Kha trực tiếp đi đến phòng Hạ lão phu nhân, với một chút tiên thuật, hắn đã dễ dàng đi vào.
Trong phòng Hạ lão phu nhân có một mùi hương rất nồng, dường như là mùi của mực. Căn phòng mờ tối, màn che lớn bao phủ, bộ bàn ghế đen như hòa vào màn đêm. Tạ Kha vén màn che lên, thấy được bức vẽ được treo ở giữa.
Trong căn phòng tối đen, tân nương váy đỏ, miệng cười rực rỡ như xua tan mọi bóng tối.
Trong mắt của nàng dường như có ánh sáng.
Nàng ngồi trên lưng hồ ly trắng.
Váy cưới đỏ như máu, chuông vàng lắc lư.
Đẹp tới cùng cực, lại sinh ra một chút lắng đọng.
Mi tâm nàng điểm một đóa hoa mai.
Nàng buông tầm mắt nhìn xuống nhân gian, trở thành hình ảnh đẹp được lưu truyền qua nhiều thế hệ.
Hạ Thanh.
Hồ ly trắng.
Ánh mắt Tạ Kha chỉ nhìn nàng ngồi trên lưng hồ ly trắng.
Mắt hồ ly có màu đỏ như máu.
Cùng màu với giá y của tân nương.
Vừa nhìn đã biết, đây không phải một con hồ ly bình thường.
Hắn đứng ngắm một lúc, cũng không cho ra được kết luận nào.
Mùi mực thoang thoảng, Tạ Kha dùng thần thức, nhìn qua bản chất, ngửi thấy một loại hương gỗ, là hương thơm của cây bách.
Cây bách.
Hắn nhìn bàn ghế, giường tủ trong phòng lão phu nhân, không có cái nào làm từ loại gỗ này cả.
Tạ Kha bước theo phía mùi hương.
Càng ngày càng gần bức vẽ.
Hắn đưa tay chạm vào bức vẽ, vẫn không tìm thấy điểm nào lạ. Tạ Kha nghĩ nghĩ, nhấc bức họa lên, liền thấy được một hộp nhỏ hình vuông.
Cái hộp không thể lấy ra được, hắn cũng không mở được ra, bèn lấy tay lôi kéo vài cái, phát hiện cái hộp này có thể di động.
Đây là cơ quan à?
Tạ Kha nghe được âm thanh ván gỗ dưới giường Hạ lão phu nhân kẽo kẹt truyền tới.
Hắn ngồi xổm xuống, trên đầu ngón tay hiện ra một ngọn lửa để chiếu sáng, thấy được dưới giường lão phu nhân có một tấm ván gỗ đã tự động mở ra, lộ ra một cái hố.
Dưới hố, là một cỗ quan tài.
- ----------------------------------------------------------
gòi nha b iu hôm nào mình hết bùn mình lên típ