Tạ Kha bước lên một bước, khoanh chân ngồi xuống tấm đệm trong miếu, hắn nhắm mắt, thần thức di động trên không.
Thần thức có thể nhìn thấy những nơi mà mắt thường không thể nhìn.
Từng đốm sáng nhỏ trôi nổi khắp nơi.
Hắn nhìn thấy một đại trận vàng kim cực lớn, bao trùm cả ngôi miếu, ánh vàng nồng đậm, như phật quang chiếu rọi.
Phía trên đại trận khắc hoa văn, ấn ẩn phác họa ra hình một con chim lớn, Vô tướng trận, mọi thứ trước mắt đều là giả dối.
Chỉ có giải trận này, mới có thể thấy được sự thật.
Có hai cách phá trận, một là lấy máu người làm vật dẫn, điểm ở bốn phía trận pháp nối liền. Cách thứ hai, cũng là cách hắn đang làm, dùng thần thức xuyên qua trận pháp nhìn thấy chân thực.
Thần thức của hắn chậm rãi bay tới trung tâm trận pháp, từ trên cao, hắn có thể nhìn thấy cả trận pháp một cách rõ ràng.
Cổ chim thon dài mềm mại, mỏ dài, cằm như chim yến, lông chim màu vàng điểm hoa văn sặc sỡ, xoay chuyển thân thể, giống như đang ngoái đầu nhìn lại.
Hai con mắt đỏ thẫm, lộng lẫy như bảo vật vô song, kinh tâm động phách.
Tạ Kha im lặng nhìn, nhẹ giọng nói: “Phượng hoàng sao.”
Hoa văn khắc trên Vô tướng trận, hóa ra là phượng hoàng.
.................. Phượng hoàng.
Căn nguyên của trận pháp, là nhược điểm của phượng hoàng.
Nhược điểm của phượng hoàng là gì?
Thần thức phiêu đãng đáp xuống đất, nhẹ bước, không dám lăng mạ thần điểu dù chỉ một góc.
Linh lực tụ lại như sao, cả người Tạ Kha hư hư thực thực.
Hắn đứng ở chỗ trống trải, chậm rãi ngồi xuống.
Tay hắn chạm vào mắt phượng hoàng.
Đôi mắt đỏ thẫm, như thể đang khóc ra máu.
Đầu ngón tay nóng như bị thiêu đốt, như đốt cả bảy hồn sáu phách của hắn.
Đôi mắt.
........................
Năm ấy tại nơi này, hắn phế tu vi, tự hủy hai mắt, cùng rất nhiều phàm nhân, trở thành một tên chạy vặt trong tiểu viện.
Thế giới chỉ có màu đen trống vắng, khứu giác thính giác vô cùng nhạy cảm, tinh thần hắn cũng căng thẳng cực kỳ, bất cứ một thanh âm nào cũng có thể khiến hắn đau đớn.
Đêm nào cũng không ngủ được.
Mỗi một giây đều là giày vò.
Hắn dùng vẻ ngoài lạnh lùng bọc lấy chính mình, cách biệt với mọi người, ngồi ở góc tiểu viện âm u, lắng nghe thế giới ngoài kia ầm ĩ hỗn tạp.
Quái gở và yếu ớt, lạnh lùng mẫn cảm......... thời thiếu niên của chính mình, đơn giản đến mức hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu.
Phượng hoàng ở trên chín tầng trời, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn hắn một cái như bố thí, nhưng chỉ một cái liếc mắt như vậy cũng đã đủ.
Thời gian như bị ngưng đọng, nhưng hắn biết phân biệt ngày đêm, ban đêm có tiếng chuông, tiếng mõ, những âm thanh không thuộc về thế giới của hắn.
Vào một buổi chiều ấm áp, ánh mặt trời như sưởi ấm da thịt, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một mùi hương lạ.
Mọi người ngạc nhiên: “Còn chưa đến mùa hè, sao hoa trong ao đều nở hết cả rồi!?”
Hắn bên cạnh nghe người kia nói, nhẹ nhàng cười, đại khái là cười cái náo nhiệt của thiên hạ.
Phượng hoàng thú vị hỏi hắn: “Ngươi ngửi được không?”
Móng tay hắn bám vào vách tường, không nói lên lời, không nên nói, dùng im lặng đưa ra đáp án.
Phượng hoàng nói: “Là hoa sen.”
Hoa sen, bên ngoài hoa sen nở rộ cả ao, hắn rúc ở trong góc tối, cố gắng nhớ lại, cũng chẳng thể nhớ được dáng vẻ hoa sen trông như thế nào.
Phượng hoàng nhìn kỹ hắn, lại nói: “Ngươi có thể ngửi thấy, có thể nhìn thấy, chỉ cần dùng khí tức, phác họa ra là được.”
.........Hắn không thể.
Phượng hoàng cười nói: “Lần đầu tiên ta niết bàn sơ ý làm lửa đốt vào mắt, cho nên khi hóa thành nguyên thân, đôi mắt ta bị mù, chỉ có thể dùng mùi hương để phân biệt người và vật.”
“Ngươi bình tĩnh lại, bài trừ tạp niệm.”
Hắn không cần bình tĩnh, cũng chẳng cần bài trừ tạp niệm, bởi vì trong bóng tối, tâm hắn vốn lặng như nước, không hề gợn sóng.
Hắn nghiêm túc làm thử, không thể, không thể được, tiếp tục thử, tiếp tục thất bại.
Phượng hoàng kiên nhẫn đợi vài giây, cười: “Thấy được không, thấy được, thì vẽ lên tay ta.”
Trên tay hắn toàn là vết thương, móng tay nhét đầy bùn đất.
Phượng hoàng đưa tay.
Đầu ngón tay y đặt lên lòng bàn tay hắn.
Như bị điện giật, như chạm vào băng tuyết, cả người hắn choáng váng, bất động.
Phượng hoàng than thở:“Ngốc quá.”
Hắn cảm thấy hơi lạnh, như có quyết mịn thoảng qua, là ống tay áo phượng hoàng lơ đãng cọ qua mặt hắn.
Hơi lạnh tỏa lên từ mi tâm.
Phượng hoàng nói: “Được rồi.”
“Ngươi nhìn vào thức hải xem, có thấy được không?”
Thấy được.
Trong thức hải tối đen hỗn đột tột cùng, một đóa hoa sen yên lặng nở rộ.
Trắng tinh vô ngần, cánh hoa trong suốt như pha lê.
Như nghiền nát băng tuyết, như nghiền nát cả sự cô độc trên cánh đồng hoang vu.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lười nhác chiếu vào, hương hoa sen như có như không.
Hắn nghe tiếng người bên cạnh cười nhạt: “Thế nào?”
Thế nào?
........ Đại khái là cả đời này, dù tìm đến cùng trời cuối đất, đi khắp hoàng thiên hậu thổ, cũng sẽ không có cơ hội gặp lại một đóa hoa như vậy.
Lúc hắn lấy lại ánh sáng, hoa trong ao đã héo hết.
Thần giáng lâm sẽ mang theo dị tượng, phượng hoàng không còn ở đây, hoa sen cũng chẳng nở nữa.
Người trong Thiền Ẩn cốc vô cùng khó hiểu, sao hôm đó hoa sen nở rồi lại úa tàn.
Như hắn không hiểu được, sao mỗi lần nhìn thấy đóa hoa sen trong thức hải, trong lòng sẽ trở nên mềm mại ôn nhu.
.................
Đôi mắt.
Nhược điểm của phượng hoàng, là mắt.
Bước ra khỏi dòng ký ức, ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn vào đôi mắt đỏ thẫm của phượng hoàng.
Ngay lập tức, không khí vặn vẹo, tinh nguyệt thất sắc.
Đại trận vàng kim chuyển động, ánh mắt phượng hoàng phát ra sắc thái quỷ dị, tất cả linh lực trôi nổi tụ tập lại trong mắt.
Sau trận chấn động đó, toàn bộ ảo cảnh biến mất.
Thần thức Tạ Kha trở lại, hắn mở mắt, đứng lên.
Ngôi tháp cổ không tiếng động hóa thành bột phấn.
Ngọn nến đã cháy hết từ lâu, chỉ động lại sáp nến.
Hắn nhìn thấy một ngọn lửa màu vàng hiện lên sau khi ngôi tháp cổ biến mất.
Ngọn lửa chứa đựng phật pháp vô biên.
Cơ nghiệp ngàn năm, cháy mãi không tắt.
Phật hỏa.
Trong truyền thuyết, khi Đức Phật đang tĩnh tọa, ngọn lửa thiêu cháy thân xác ngài.
Tạ Kha bước lên phía trước, trên khuôn mặt là vẻ nghiêm túc vô cùng.
Một tia Phật hỏa xẹt qua lòng bàn tay hắn, cả người hắn như bị luyện hóa một lần.
Nhẹ nhàng, từ bi, phật hỏa như ánh mắt của Đức Phật, chiếu sáng vực thẳm vạn trượng.
Hắn phá Vô tướng trận, lấy được một mồi phật hỏa, mục đích tối nay đã đạt.
Tạ Kha muốn quay người rời đi.
Nhưng một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau.
Hắn đứng yên không nhúc nhích.
Tuyết y quét qua cửa, không nghiêng không lệch, đứng ở trung tâm trận pháp.
Gió đêm thổi đến lạnh băng, cũng truyền tới thanh âm trong trẻo lạnh lùng của y, gằn từng chữ một:“ Tạ, Tri, Phi.”
Tạ Kha nghe âm thanh này, trong lòng hiểu rõ.
Thì ra là vậy.
Thảo nào không có ai trông coi Phật hỏa, để hắn đi vào dễ như vậy.
Thì ra mọi nguyện đã sớm có người sắp đặt sẵn, chỉ chờ hắn đến.
Sau khi nghĩ kỹ lại, Tạ Kha cũng không ngạc nhiên lắm khi Thẩm Vân Cố phát hiện ra thân phận thực sự của mình.
Hắn chưa từng cố tình giấu, bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm muộn, chỉ không nghĩ rằng sẽ bị phát hiện sớm như vậy.
Thẩm Vân Cố đứng ở trung tâm trận pháp, dưới chân có một con phượng hoàng lượn quanh, tuyết y vô trần, đôi đồng tử sắc lạnh, trong mắt chỉ thấy lạnh lùng như băng.
“Không ngờ lại là ngươi.”
Hoặc là nói........ Quả nhiên là ngươi.
Bây giờ Tạ Kha có Phật hỏa, chưa chắc đã là đối thủ của Thẩm Vân Cố.
Bị nhận ra cũng không sao, dù sao sau này hắn cũng không còn ở Võ Lăng Nguyên nữa.
Tạ Kha xoay người, lười nói chuyện, định vòng qua Thẩm Vân Cố đi ra ngoài.
Thẩm Vân Cố nhìn hắn, không động đậy.
Vừa đi qua Thẩm Vân Cố, sát khí đột ngột phát động, Tạ Kha đã phòng bị từ trước, ngón tay hắn nắm lấy mũi kiếm Phù Sương.
Thẩm Vân Cố rút kiếm đánh về phía hắn, tròng mắt lạnh băng.
“Ngươi không có điều gì muốn nói sao?”
Tạ Kha:............. Ta chẳng có điều gì muốn nói với ngươi cả.
Hắn nghiêm túc dò hỏi: “Dù ngươi đã nhận ra ta, nhưng ta lại khăng khăng không nhận, ngươi tính làm gì?”
Thẩm Vân Cố nhìn hắn, tròng mắt màu lam dần dần xuất hiện màu đỏ, màu đỏ thẫm khiến người ta kinh ngạc. Ánh mắt y lạnh như băng, khóe môi gợi lên một nụ cười vô nghĩa.
Tính làm gì à.
Tất nhiên là giết hắn.
Nhưng cuối cùng, Phù Sương kiếm lướt qua mi tâm Tạ Kha, một đường sinh tử.
Trận sát ý kia, cuối cùng tiêu tán trong cơn gió lạnh băng.
Thẩm Vân Cố cầm kiếm, dưới ánh trăng, vẻ mặt y mơ hồ, thấp giọng nói: “Ngươi vẫn luôn phiền phức như vậy.”
Tạ Kha:“.......... Như nhau cả thôi.”
Người này mỗi ngày bệnh lại nặng thêm.
Bỗng một tiếng hét phá tan sự giằng co của hai người.
Quỳnh Sơ từ cửa hổn hển chạy tới, nhìn hắn và Thẩm Vân Cố, hơi sửng sốt, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm lắm, nói: “Tạ ca ca đi mau, có người tới.”
Có người phát hiện?
Tạ Kha thầm nghĩ, quả nhiên không thể cứ giằng co mãi ở đây được.
Hắn gật đầu, bước nhanh về phía cửa, bỗng nhiên bị Thẩm Vân Cố nắm lấy cổ tay.
Tay hắn rất lạnh, nhưng lực giam cầm rất lớn.
Tạ Kha: Đậu má chưa xong nữa hả.
Hắng nâng tay muốn tránh thoát, nhưng Thẩm Vân Cố không nói lời nào kéo hắn đến góc từ đường.
Quỳnh Sơ tức giận, xách váy chạy tới: “Thẩm Vân Cố ngươi định làm gì?”
Tạ Kha nhíu mày, không hiểu y định làm gì.
Thẩm Vân Cố kéo tới góc phòng liền buông tay hắn ra, nhìn thần sắc của y, Tạ Kha hoài nghi hắn muốn giết người diệt khẩu ngay tại đây.
Đạp lên trận pháp phượng hoàng vàng kim, xua tan đống linh lực lơ lửng, y dùng một kiếm phá tan cửa sau tồi tàn.
Thanh niên mang tuyết y đứng ở nơi ánh sáng đan xen, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, tay chỉ về phía trước:“Từ hướng này đi ra ngoài.”
Quỳnh Sơ ngạc nhiên nhìn hắn, không rõ nguyên do.
Tạ Kha đã sớm bỏ cuộc về việc đoán tâm tư Thẩm Vân Cố, trực tiếp đi về phía trước, nói: “Hắn nói ngươi đi, ngươi cứ đi là được.”
Quỳnh Sơ cũng không hiểu được có phải Thẩm Vân Cố ở phe bọn họ hay không, nếu cùng phe, sao mặt mày lạnh lẽo thế.
Sau cùng nàng chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Vân Cố một cái, nhanh chân đuổi kịp Tạ Kha.
Thẩm Vân Cố nhớ lại một câu Tạ ca ca của nàng, không giấu được sự lo lắng và thân thiết trong lời nói.
Trong lòng y dấy lên một cảm xúc không biết tên, táo bạo lạnh lùng, cuối cùng chẳng biết vì cái gì, bật cười ra thành tiếng.
Tạ ca ca.
Tạ ca ca.
Y đi về phía cửa trước của từ đường, Vô tướng trận phía sau khôi phục như cũ, Phật hỏa lần nữa bị giấu đi, lộ ra cổ tháp tồi tàn.
Khi bước đi, vẻ mặt của y từ từ trở nên bình tĩnh.
Ký ức truyền thừa lúc tỉnh lúc mê, như thấy hoa trong sương.
Phía trên bầu trời biển sen là bát ngát, trước Phượng hoàng điện Bất Chu Sơn là ba ngàn chén ngọc lưu ly.
Những thứ này y đều nhớ kỹ.
Nhưng có một điều rất rõ ràng, y vẫn luôn ghét Tạ Tri Phi. Cho dù là trước kia, khi y chưa thức tỉnh chút ký ức nào, khi nhắc đến ba chữ này, y vẫn cảm thấy chán ghét vô cùng.
Hôm đó y vừa du ngoạn trở về, nhìn thấy mảnh giấy rơi dưới chân, y thuận tay nhặt lên. Ánh mắt y nhìn thấy ba chữ, là Tạ Tri Phi.
Liệt kê ba chuyện ác đại ma đầu Tạ Tri Phi đã làm, Tạ Tri Phi chết thảm như thế nào.
Khi đó một góc ký ức nơi trần thế dường như thức tỉnh, còn chưa nhớ lại hoàn toàn, y đã cảm thấy lạnh lẽo ghê tởm.
Đọc hết từng câu hỏi, Thẩm Vân Cố nặng nề nở nụ cười.
Một ngọn lửa thiêu đốt tất cả.
Nhìn thấy tờ giấy chậm rãi hóa thành tro, y như đang nhìn một chính mình khác đang chậm rãi tiêu tán.
Y chán ghét những thứ làm y mất kiểm soát.
Tạ Kha là một, Tạ Tri Phi là hai.
Giết chết càng tốt, nhưng giữ lại, biết đâu còn có nhiều công dụng hơn.
Để quay lại trời cao, y cần phải kiên nhẫn.
Nhưng hiện tại, chấp ngộ chỉ mới bắt đầu, chấp niệm nảy mầm.