Tĩnh Tâm điện lặng yên không một tiếng động.
Ba mươi chiếc bàn dài được đặt ngay ngắn trong điện.
Tất cả thí sinh ngồi ngay ngắn trước bàn, tay cầm bút, đọc nhanh như gió, trả lời các câu hỏi trên giấy.
Lúc này nén hương đã đốt được một nửa, có nghĩa là chỉ còn nửa giờ nữa sẽ kết thúc cuộc thi. Hầu hết thí sinh đều hiện rõ vẻ lo lắng trên mặt.
Đây là kỳ thi thăng cấp ba năm một lần của Xích Dương phái, để đệ tử ngoại môn có cơ hội bước chân vào nội môn.
Đầu tiên là thi võ, sau là thi văn.
Đã trổ hết tài năng ở đài thi võ, bọn họ đều ở Trúc cơ sơ kỳ, thực lực cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Hiện tại đã đến giai đoạn kiểm tra trình độ nắm giữ đối với trận pháp, phù thuật và đan dược.
Tạ Kha ngồi ở một góc của Tĩnh Tâm điện, bình tĩnh thư thả làm bài.
Hắn mặc quần áo tiêu chuẩn của đệ tử ngoại môn Xích Dương cung, y hệt 29 người còn lại, áo trong trắng như tuyết, áo ngoài xanh da trời. Nhưng cách làm bài thong thả của hắn, lại vô cùng nổi bật giữa phòng thi.
Giám thị ngồi phía trên là hai vị trưởng lão Kim Đan kỳ.
Một người sắc mặt nghiêm túc, không giận tự uy, tầm mắt qua lại quét qua mỗi người; người còn lại cười tủm tỉm, vuốt vuốt chòm râu thật dài, ánh mắt cố ý vô tình nhìn về phía Tạ Kha.
Tạ Kha đọc đề, múa bút thành văn, một đường đi thẳng không gặp trở ngại.
Mấy câu hỏi trong đề hắn không để vào mắt.
Ẩn thân phù.
Đây không phải loại phù mà đứa trẻ ba tuổi nào cũng vẽ được à?
Đoạt xá trận.
Cái này còn phải đọc khẩu quyết nữa?
Cố nguyên đan.
Thảo dược luyện ra nó còn đáng giá hơn!
Mọi cử động của hắn đều không thoát khỏi tầm mắt giám thị.
Trần trưởng lão đưa mắt ra hiệu với đạo hữu bên cạnh, dùng thần thức nói: “Ngươi nhìn Tạ Kha xem.”
Từ trưởng lão vẫn luôn khịt mũi coi thường việc giám thị chỉ chăm chú nhìn đúng một người: “Nhìn hắn làm gì, cái bài thi sai tứ tung của hắn có gì đáng để xem.”
Trần trưởng lão nói:“Ngươi sai rồi. Tạ Kha trả lời không sót một câu nào, hơn nữa” Trần trưởng lão cười đến ý vị thâm trường “Lại còn đúng hết.”
Từ trưởng lão hơi kinh ngạc, cũng nghiêm túc nhìn về phía Tạ Kha, đọc từng chữ hắn viết, sửng sốt:“ Quả thật đúng hết.”
Ngay sau đó y liền tỏ vẻ chán ghét ra mặt: “Chắc chắn là đã biết đề từ trước. Hắn lại dùng tên của Trọng Dương đạo nhân tung hoành bên ngoài, muốn làm gì thì làm.”
Trần trưởng lão cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, lần này người ra đề là Dược phong chủ Trọng Minh đạo nhân, ngang hàng với cha hắn, hắn không thể uy hiếp được.”
Nếu vậy, mọi chuyện sẽ trở nên có chút kỳ quái.
Xích Dương cung không ai không biết tên của Tạ Kha.
Phế linh căn, đầu óc ngu dốt, đã vậy còn tham lam háo sắc, độc đoán ương ngạnh, là nhi tử của một vị trưởng lão Nguyên Anh.
Mấy tháng trước, hắn chọc đến cả Thẩm Vân Cố, sau bị đuổi ra ngoại môn.
Thẩm Vân Cố là ai, là người mạnh nhất đương thời, thủ tịch đại đệ tử dưới trướng chưởng môn, một thiên tài khiến khắp thiên hạ phải kinh ngạc. Toàn bộ Xích Dương cung cũng chỉ có một mình loại người ngu xuẩn mắt mọc sau đầu như Tạ Kha mới dám đi trêu chọc.
Cuối cùng tự mình nhận quả đắng, cha hắn cũng không giúp được. Hắn bị giam tầm một tháng, trực tiếp bị hạ từ nội môn xuống thành ngoại môn đệ tử.
“Hắn gian lận à?”
Từ trưởng lão đề cao cảnh giác, kiên quyết không để viên cứt chuột như Tạ Kha làm rối loạn trật tự trường thi.
“Ta đã nhìn hắn một lúc, không hề gian lận.” Trần trưởng lão thở dài, cười ha hả, nói: “Xem ra lần này hắn rất chăm chỉ.”
Từ trưởng lão nhất quyết không chịu tin: “May mắn thôi.”
Tuy lời này nói ra hắn cũng thấy phi logic.
Hai vị trưởng lão Kim Đan nói chuyện với nhau bằng thần thức, im lặng không tiếng động.
Nhưng cho dù Tạ Kha có nghe được, hắn cũng sẽ không để ý.
Hắn vừa gật gù vừa trả lời câu hỏi.
Hắn mở đến đề cuối cùng.
Câu hỏi đầu tiên đã khiến hắn bừng tỉnh.
—------Phượng hoàng thần tôn đã từng niết bàn ba lần, niết bàn ở đâu và để làm gì?.
Tạ Kha nhìn thật lâu.
Ba lần????
Lấy đâu ra ba lần?
Có mỗi hai lần.
Lần đầu tiên, sinh ra cùng trời đất.
Lần thứ hai, trọng sinh tại Bất Chu sơn.
Hắn cũng chỉ trả lời hai lần.
Lần niết bàn thứ ba, chưa từng nghe.
Hắn tiếp tục đưa mắt nhìn xuống.
Lục tục trả lời vài câu tiếp theo.
Tạ Kha nhìn thấy câu cuối cùng của đề.
Hắn dứt khoát đặt bút xuống.
—-----Liệt kê mấy chuyện ác ma đầu Tạ Tri Phi đã từng làm, Tạ Tri Phi chết thảm như thế nào.
Tạ Kha: Ấy chà, có chút thú vị.
Hắn cúi đầu, mái tóc đen dài như suối đổ xuống bàn.
Trong một góc phòng, đúng lúc ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào bên cạnh hắn.
Thiếu niên ngồi thẳng người, thoạt nhìn rất có khí chất của một người phong nhã.
Ma đầu Tạ Tri Phi, đều là chuyện của hơn một ngàn năm trước.
Không có linh căn, dùng võ nhập đạo, pháp khí của hắn chính là ngọn lửa trong lòng bàn tay. Dù là phàm nhân, hắn đã một mình vươn lên đứng đầu mọi kiếm tu pháp tu, một thân một mình, vang danh thiên hạ.
Sau đó hắn nhập ma, tàn sát sạch sẽ cả một tòa thành trăm người.
Cuối cùng bị tu sĩ chính đạo tru sát tại biển Vô Độ..
Chìm vào đáy biển, xương cốt không còn.
Đây là câu chuyện hắn được nghe kể về chính mình từ hậu nhân, nghe có chút kỳ ảo.
Tạ Kha nhướng mày.
—---Bao nhiêu chuyện ác?
Đời trước của hắn làm chuyện ác chỉ đơn giản có 2 loại thôi.
Thậm chí, chuyện thứ hai, đến chết vẫn còn muốn làm....
Chỉ là ý nghĩ xấu xa tồn tại trong lòng, cũng chưa dám làm ra hành động gì.
Tàn sát dân chúng.
Sau đó....
Hắn nhúng mực, đặt trên tờ giấy trắng, khuôn mặt vô cảm viết xuống từng nét bút.
—----Xúc phạm thần linh.
Hắn vừa cất bút, dùng tay nhấc hai đầu tờ giấy lên, đứng dậy thấy mực trên giấy vẫn chưa khô. Tạ Kha liếc mắt nhìn theo ánh đèn, ánh mắt dừng ở bốn chữ trong câu hỏi về tiên sử đạo.
Phượng hoàng thần tôn.
Phượng hoàng thần tôn.....
Lúc chìm vào đáy biển, tất cả ý nghĩ đều trở nên trống rỗng.
Năm xưa nhận lấy lửa Bất Hủ.
Năm xưa cầu đạo tại biển Vô Độ..
Năm xưa duới chỗ phượng hoàng, hắn đếm được ba ngàn cái lưu ly trản.
Chỉ là chuyện cũ thành tro.
Hắn nhìn những dòng chữ mình tự tay viết, nghĩ: Vẫn là đốt nó đi.
Vừa mới nghĩ đến, còn chưa kịp làm ra động tác gì, Tạ Kha bỗng nghe được tiếng gì lạ lạ. Hắn ngạc nhiên cúi đầu nhìn.
Một ngọn lửa màu tím đang lan lên ra từ dưới bài kiểm tra.
Hắn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của người bên cạnh.
Không chỉ bài thi của hắn bốc cháy, mà bài thi của tất cả mọi người đều vậy.
“Sao lại thế này!?”
“Sao tự nhiên bài thi lại bốc cháy?”
Hai vị giám thị cũng bị chấn kinh, ngọn lửa màu tím kia vừa nhìn đã biết không phải lửa bình thường, ẩn chứa hơi thở lạnh lẽo bạo ngược.
Từ trưởng lão lớn tiếng quát: “Mọi người bình tĩnh! Đừng đụng vào bài thi! Đừng chạm vào lửa!”
Các thí sinh nén lại nỗi hoảng loạn, không dám nhúc nhích.
Trần trưởng lão vung tay áo, cuộn bài thi bốc cháy của mọi người lên không trung rồi dừng lại.
Những ngọn lửa màu tím tràn ngập khắp Tĩnh Tâm điện.
Lửa tím ánh vào trong mắt Tạ Kha, hắn vẫn chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt, đem bài thi đang cháy trong tay ném lên trên.
Đúng lúc một trận gió thổi vào, bài thi của hắn bay đi, đụng vào một bài thi đang cháy khác, trở thành một đống lửa. Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hai bài thi, bốn bài thi,.. cứ thế thành một biển lửa, treo ở trên đỉnh đầu mỗi người.
Tạ Kha:......
Từ trưởng lão hai mắt như nứt ra, gầm lên một tiếng giận dữ chấn kinh cả đỉnh núi: “Tạ Kha!!!”
May mà lửa không thiêu rụi luôn cả Tĩnh Tâm điện.
Khi hai vị tiền bối Kim Đan dùng hết mọi cách cũng không dập được lửa, lo lắng không ngừng, lửa cũng từ từ tắt.
Chỉ có tro tàn ào ạt rơi xuống.
Tạ Kha ra khỏi Tĩnh Tâm điện, đụng phải một đám tiểu đệ của hắn.
Các tiểu đệ thấy hắn đi ra, hai mắt tỏa sáng, sôi nổi chạy tới vây xung quanh hắn, ríu rít.
“Lão đại không sao chứ!?”
“Chúng ta đều nhìn thấy khói đen, có phải cháy rồi không?”
“Ây da, ta đã nói rồi, lão đại tham gia cái cuộc thi này làm gì. Chờ thêm mấy năm, đợi mọi chuyện lắng xuống, ngươi chỉ cần nói một câu là quay lại nội môn ngay.”
“Ngươi vốn không cần đi thi mà lão đại.”
Tạ Kha vẫy vẫy tay, tâm tình đậu má: “Không đi, không đi thì đến chỗ chưởng môn uống trà một chuyến.”
Chúng tiểu đệ: “.......”
Chúng tiểu đệ: “......Lão đại, tự cầu phúc đi.”
Tạ Kha cũng cảm thấy mình nên đi viếng chùa giải xui, tự cầu nhiều phúc.
Chưởng môn vốn dĩ rất chán ghét hắn, nếu không phải nể mặt cha hắn, hắn sớm đã bị đuổi khỏi Xích Dương phái từ lâu lắm rồi.
Cẩn thận nghĩ lại, hôm nay hắn thề là chưa làm gì cả, cũng không phóng hỏa luôn. Nhưng với trình độ ghét hắn của chưởng môn, chưa cần nghe trưởng lão giám thị nói thiếu chút nữa hắn thiêu rụi cả Tĩnh Tâm điện, cái nồi này ắt hẳn đã chụp hết vào đầu hắn rồi.
Theo lệnh của Từ trưởng lão, hắn đi đến Huyền Quang cung để gặp chưởng môn.
Tạ Kha đứng trên lưng Linh thứu (aka con kền kền), bên cạnh là một vị tiểu ca ngự thú. Nhìn xuống dưới, Xích Dương phái có bảy đỉnh núi, chung linh dục tú, biển mây cuồn cuộn, tiên khí mịt mờ, đệ tử ra vào đều là hảo hán một phương.
Tiểu ca ngự thú bên cạnh nói nhiều vô cùng.
“Kì thi thăng cấp ngoại môn lên nội môn này diễn ra nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên ta thấy tình huống này á. Tạ Kha ngươi cũng quá xui xẻo rồi.”
Vị tiểu ca ngự thú này biết Tạ Kha, quả nhiên vẻ mặt đáng ghét này gieo họa tứ phương, không ai không biết.
“Lần trước ngươi gặp trưởng môn, bị cấm túc một tháng, giáng xuống ngoại môn. Bây giờ mới mấy tháng thôi, ngươi lại đi gặp chưởng môn, chậc.”
Trong giọng nói tràn đầy nỗi niềm vui sướng khi người gặp họa.
Tạ Kha nghe hắn nói, gật đầu: “Phải, ngươi nói rất đúng.”
Tiểu ca ngự thú hắc hắc nhe răng cười, trong mắt tràn đầy trào phúng: “Mà câu chuyện cũng thật ly kì, một vị đệ tử ngoại môn thi rớt. Bài thi của hắn để bên cửa sổ, một trận gió thổi qua cuốn bài thi bay ra ngoài, bị Thẩm Vân Cố đúng lúc du lịch trở về nhặt được. Nghe nói, Thẩm Vân Cố nhìn bài thi kia, nhìn câu hỏi, sau đó cười, không biết là điên rồi hay gì mà đốt luôn bài thi trong tay. Tất cả bài thi đều bị hạ thuật truy tung, cháy hết một loạt.”
“Ngươi nói xem có phải hắn bị gì rồi không.”
Tạ Kha nghĩ đến sự tình gà bay chó sủa mấy tháng trước của mình, lãnh đạm nói: “Hắn có lúc nào bình thường!.”
Tiểu ca kinh ngạc: “Biết hắn không bình thường ngươi còn thích hắn đến chết đi sống lại? Lại còn liều mạng đến bái làm môn hạ của chưởng môn?? Ngươi còn điên hơn cả hắn nữa hả?”
Tạ Kha: “.....”
Tiều ca nghĩ mãi không ra, giận dữ nói: “Không chỉ mình ngươi, còn có toàn bộ nữ tu trong phái nữa! Mắt mù cmnr! Sao ai cũng theo đuổi hắn? Chỉ vì hắn đẹp trai??”
Tạ Kha cúi đầu cười cười, không nói gì.