Về đến lớp, Bạch Sắt tâm trạng từ u ám đã vui vẻ trở lại.
Chuông vào lớp reo lên, vừa vặn là tiết học toán của Lão Trương. Vừa
rồi hai người kể nhiều ‘sự tích’ về thầy Trương nên giờ khắc này Bạch
Sắt trông thấy thầy lại không nhịn được cười.
“Tôi nói các em,
tôi đã ra bài tập, các em có thời gian mấy ngày, mọi người đều làm được
bài cả rồi chứ? Vậy tôi mời một bạn đọc đáp án.” Thầy Trương vừa nói,
vừa cúi đầu dò danh sách.
Đột nhiên Bạch Sắt nghe thấy tiếng
thét kinh hãi nho nhỏ của người bên cạnh, cô nghiêng đầu nhìn, thì ra là Thường Viện Viện, cô bạn cùng bàn. Cô ta lo lắng nhìn bài tập trống
không trong vở … thì ra cô ta quên làm bài tập.
“Thường Viện Viện!” Lão Trương đọc tên của Thường Viện Viện.
Bạch Sắt nhanh tay lấy vở bài tập đã làm hoàn chỉnh của mình đẩy sang
trước mặt thường Viện Viện. Vẻ mặt, ánh mắt của cô ta nghi ngờ không
thôi, nhưng vẫn nhìn vào đáp án của Bạch Sắt, đọc lớn.
Nghe kết quả của cô ta, lão Trương hài lòng gật đầu: “Tôi nói các em, bạn Thường Viện Viện ‘đối phó’ rất tốt, cực tốt! Còn các bạn đối phó thế nào rồi?”
…
Sau đó, Lão Trương tiếp tục giảng bài mới, cả lớp chú ý lắng nghe. Bạch Sắt cảm giác tay phải của cô bị đụng nhẹ một cái. Cô lại nghiêng đầu,
liếc thấy trên vở bài tập của Thường Viện Viện viết hai chữ cực lớn: Cám ơn!
Tan học, Bạch Sắt và Thường Viện Viện sóng đôi ra khỏi
lớp, vô thức cùng nhau nói chuyện. Tuy hai người ngồi cạnh nhau đã hai
năm, nhưng là lần đầu tiên tán gẫu. Nội dung mà đám con gái đứa nào cũng thích, đó chính là: đồ ngọt. Bạch Sắt chia sẻ mấy cửa tiệm bán bánh rất ngon, còn Thường Viện Viện nhiệt liệt đề cử mấy tiệm kem trên cả tuyệt
vời. Hai người cùng thích ăn đồ ngọt, quả thực hận không quen biết nhau
sớm hơn.
Cuối cùng, Thường Viện Viên lên tiếng: “Bạch Sắt,
trước đây tớ không nói chuyện với cậu, cậu cũng đừng trách tớ. Bởi vì
trước đây tớ cũng đã từng thử nói chuyện với cậu nhưng cậu chẳng thèm để ý, suốt ngày chỉ bày ra một bộ dạng bỏ mặc trần gian…. Chỉ là … Học kỳ
này cậu thay đổi rất lớn.”
Bạch Sắt cười cười: “Ừm. Trước đây là do xuất phát từ tớ, tớ không trách cậu.”
“Đúng rồi, có một chuyện tớ nhắc cậu một chút. Vu Hiểu Lộ rất ghét cậu, cậu ta thường hay nói xấu sau lưng cậu.” Thường Viện Viện do dự mở
miệng nói.
Bạch Sắt không quan tâm: “Kệ cậu ta, tớ cũng không vì thế mà mất đi mấy cân thịt.”
Thường Viện Viện nở nụ cười: “Mọi người thường nói cậu kiêu căng, tự
cho mình thanh cao, mắc bệnh công chúa, lúc nào cũng như một con nhím xù lông. Tuy nhiên, ngày hôm nay tớ phát hiện cậu thật ra rất thân thiện.”
Thứ bảy này là đám cưới của ba Bạch Sắt. Bạch Sắt vốn dĩ rất chán ghét, không ngờ tối thứ sáu mẹ cô lại đến khuyên cô cùng đi dự hôn lễ với bà.
Bạch Sắt cực kỳ kinh ngạc, tại sao mẹ không lưu tân đến chuyện ba tái hôn?
Mẹ giải thích cho cô hiểu … Thì ra ba mẹ cô kết hôn chỉnhằm mục đích
chính trị, ở với nhau nhiều năm như vậy nhưng đôi bên vẫn không có cảm
giác. Bọn họ ly hôn đều là sự thuận ý của đôi bên, tuy là chia tay nhưng bọn họ vẫn là bạn bè.
Mẹ Bạch Sắt tâm sự những lời sâu kín:
“Bạch Bạch, mẹ nói với con vì mẹ muốn chờ đến khi con lớn, con gặp được
người mình yêu thích, bất luận thân phận người ấy thế nào, bối cảnh gia
đình cậu ấy ra sao, mẹ đều không phản đối, chỉ cần người đó tốt với con
là được.”
Bạch Sắt nức nở ôm chầm lấy mẹ: “Mẹ! Mẹ chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, mẹ cũng nên đi tìm một người cho riêng mình đi thôi!”
“Tiểu nha đầu ngốc, nếu như cả ba và mẹ đều tái hôn thì con sẽ đáng
thương biết bao!” Mẹ Bạch Sắt lắc đầu, “Chờ đến khi con lớn, có thể tìm
được một người thay ba, thay mẹ chăm sóc con, có một gia đình riêng hạnh phúc, lúc ấy mẹ mới an lòng.”
Bạch Sắt cắn cắn môi, cô hy vọng mình có thể lớn thật nhanh.
Sau biến cố này, Bạch Sắt hoàn toàn bước khỏi tâm lý ám ảnh về chuyện
ba mẹ mình ly hôn. Con người cô trở nên hoát bát hơn rất nhiều, các mối
quan hệ bạn bè cũng nhiều hơn trước.
Thành tích học tập của
Bạch Sắt thuộc loại khá giỏi, môn tiếng Anh thì đứng đầu lớp. Trước đây
lúc nào cô cũng lạnh như băng không để ý đến ai, hiện tại tính cách của
cô đỡ hơn trước rất nhiều nên có khá nhiều bạn học tới hỏi cô bài tập
tiếng Anh, mỗi lần như vậy cô đều kiên nhẫn giảng giải. Dần dần, nữ sinh trong lớp không còn bài xích cô; dĩ nhiên trừ nhóm của Vu Hiểu Lộ, nhóm đó càng ngày càng coi cô là kẻ thù.
Mâu thuẫn này đương nhiên
Bạch Sắt biết là xuất phát từ Lộ Tử Uyển. Bắt đầu từ học kỳ này quan hệ
giữa Bạch Sắt và Lộ Tử Uyển đã không còn bình thường, đặc biệt thân
thiết. Cứ rảnh một chút là Lộ Tử Uyển lại đi sang chỗ Bạch Sắt ngồi, lại còn viện cớ muốn thỉnh giáo tiếng Anh của Bạch Sắt.
Thường
Viện Viện ngồi bên cạnh lắc lắc đầu: “Lộ Tử Uyển à Lộ Tử Uyên, nam sinh
lấy cớ này còn hợp lý … cậu đứng đầu lớp … phải chăng nên tìm một lý do
thích hợp hơn???”
Bạch Sắt đáp trả rất tự nhiên: “Viên Viên à … Cậu nghĩ quá nhiều rồi, tớ và Lộ Tử Uyển là huynh đệ.”
Lộ Tử Uyển không có ý kiến, nhưng cảm giác cậu ta đã có thêm áp lực.