“Thầy Diệp …” Bạch Sắt gõ gõ cửa.
Diệp Thanh Hân quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt bình tĩnh, không chút biểu cảm. Anh phất tay ra hiệu cô vào trong.
Văn phòng này trước đây là của cô Mary, là phòng riêng. Bạch Sắt bước qua cửa, tiện tay đóng cửa lại.
“Đây là vở bài tập của em!” Diệp Thanh Hân lên tiếng.
Bạch Sắt chỉ muốn tìm chỗ chui xuống, vở được đặt trên bàn làm việc của anh, hơn nữa đã được mở sẵn.
Bạch Sắt cuống cuồng liếc nhìn, dòng chữ đỏ tươi đến chói mắt: Little girl, you are too young.
Trái tim cô như ngừng đập.
Bấy giờ, Diệp Thanh Hân mới cất giọng dịu dàng: “Rõ ràng vẫn còn là một cô nhóc, còn học đòi người khác yêu đương sớm.”
Bạch Sắt cắn cắn môi: “Thầy Diệp, em không phải là con nít.”
“Em chưa là vị thành niên!” Diệp Thanh Hân khẽ thở dài.
“Năm nay em đã 17, sang năm đã đủ tuổi thành niên!” Bạch Sắt quật cường biện giải.
Diệp Thanh Hân nhíu mày trầm mặc.
Bạch Sắt to gan hỏi: “Thầy Diệp … lẽ nào … thầy … thầy không hề thích em một chút nào sao?”
Diệp Thanh Hân trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau anh
mới đáp lời: “Bạch Sắt! Không biết em còn nhớ đến một vị giáo sư phụ đạo cho em khi em tham gia cuộc thi ‘Thuyết trình tiếng Anh toàn quốc’ hồi
còn học tiểu học không. Vị giáo sư ấy cũng yêu thích em, như tôi yêu
thích em!”
“Dĩ nhiên là nhớ!” Bạch Sắt gật đầu theo bản năng.
Tuy đã năm sáu năm trôi qua, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ ràng vị giáo sư già họ Diệp. Thầy là giáo sư của một trường Đại học nào đó ở Bắc Kinh, được trường cô mời về, chính nhờ có sự dạy dỗ kiên trì của thầy mà cô có thể đạt được thứ hạng cao trong kỳ thi toàn quốc.
Diệp Thanh Hân nói rõ ràng từng chữ: “Người ấy là ba của tôi!”
Trong nháy mắt đột nhiên Bạch Sắt thấu hiểu mọi chuyện, cô vô thức cuộn chặt tay thành nắm đấm.
Lại nghe Diệp Thanh Hân tiếp lời: “Ba tôi rất thích em. Ông ấy thường
khen em thông minh thế nào, chịu khó ra sao, biết vâng lời thế nào, đáng yêu đến mức nào trước mặt tôi. Còn với tôi, ông lại cực kỳ nghiêm khắc, khi ấy tôi còn cảm giác ghen tị với cả em.
Khi em đoạt giải, ông vui sướng mấy ngày liền, biểu hiện hài lòng hơn cả lúc tôi đoạt giải.
Sau khi thi xong, em biếu cho ông rất nhiều đậu phộng, hạt hạnh đào,
hạt dẻ … Em nói ông phụ đạo cho em phải bỏ ra rất nhiều trí não, nên em
gửi ông ăn cho bổ óc. Về đến nhà, ba tôi kể lại cho tôi và mẹ nghe, cả
nhà phá lên cười vui vẻ; dĩ nhiên, người cười lớn tiếng nhất vẫn là ông. Ông kể em rất thích ăn các loại hạt, lúc nào cũng chứa đầy balo, rảnh
một chút lại lấy ra cắn cắn.”
Cuối cùng Diệp Thanh Hân nói:
“Đoạn thời gian ông mắc bệnh nặng, rõ ràng là em đang dịp thi cử, nhưng
em lại dành thời gian đến thăm ông mỗi ngày. Cuối cùng, ông đã có thể
vui vẻ ra đi. Tôi … cũng phải cám ơn em!”
Bạch Sắt đứng chết trân một chỗ, trong lòng hoảng loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thì ra, tất cả đều do cô tự mình đa tình.
Thì ra ‘Yêu thích’ của thầy Diệp chính là do giáo sư Diệp ‘yêu thích’.
Chẳng trách thầy Diệp đặc biệt quan tâm đến cô, ắt hẳn là do giáo sư
Diệp ký thác; chẳng trách mỗi tiết học thầy Diệp đều gọi cô trả lời câu
hỏi, bởi vì anh muốn được nghe giọng phát âm từ người mà ba anh đã từng
dạy dỗ; ngay cả Thường Viện Viện cũng phát hiện cô và thầy Diệp có giọng đọc giống nhau, như một người nhà … buồn cười nhất là bản thân cô lại
không phát hiện…
Lúc trước cô cho rằng cho dù thổ lộ không
thành công cũng không sao, thế nhưng ngay lúc này đây cô lại cảm giác
mình như không còn nơi nương tựa, hoàn toàn tuyệt vọng.
Thì ra, trong mắt thầy Diệp, cô vẫn là một đứa trẻ. Chắc anh cảm thấy cô rất nực cười đúng không?
Cô hối hận rồi! Thật sự rất hối hận. Trong nháy mắt, một công chúa kiêu ngạo biến thành một chú hề đáng thương, bị người ta thẳng tay lột bỏ
chiếc áo khoác hoa lệ. Nếu như không thổ lộ, phải chăng cô vẫn còn có
thể tự mình dối người, tự dệt mộng đẹp giữa mình và thầy Diệp?
Diệp Thanh Hân lên tiếng: “Bạch Sắt! Tôi nói với em những lời này chỉ
muốn em biết, tôi rất quan tâm đến em, hi vọng em luôn khỏe mạnh, vui
vẻ, và sống thật tốt. Chỉ còn một năm nữa là thi đại học, em phải cố
lên!” Ngừng một chút, anh nở nụ cười ôn nhu: “Chờ khi em đậu đại học,
tôi lại mời em ăn cơm.”