Xuân qua, Bạch Sắt ở trường tra điểm thi trên mạng. May mắn, không trượt.
Trung bình các môn là 7.0, cao nhất là 85, thấp nhất là 61 và xấu hổ hơn đó lại là môn … Văn học sử nước Anh.
Thành tích này đối với
học sinh bình thường mà nói chẳng bi đát cho lắm. Tuy nhiên nếu nói đến
Bạch Sắt, kết quả này không chấp nhận được. Thành tích của Bạch Sắt lúc
nào cũng đứng đầu lớp, cho dù năm lớp mười một xảy ra chuyện ba mẹ ly
hôn, tỏ tình bị ‘người ta’ cự tuyệt đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng
đến thành tích, năm đại học lại bắt đầu yêu đương, mỗi học kỳ trôi qua
vẫn nhận được học bổng.
Vậy mà lần này …. Cô đúng là … ‘tao ngộ Waterloo’* (~ gặp thất bại)
(* Waterloo: đây là tên trận đánh kết thúc chiến dịch Waterloo và cũng
là trận đánh cuối cùng của Napoléon. Thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị hoàng đế Pháp và vương triều một trăm ngày của
ông.)
Đêm giao thừa, bắt đầu từ sáng sớm tin nhắn được gửi đến
điện thoại của Bạch Sắt đến dồn dập, tất cả đều là bạn học gửi tin chúc
tết. Bạch Sắt nhận được cũng không vội trả lời. Cô dự tính tối sẽ soạn
một tin, phát đồng loạt cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Đến tám giờ tối, chương trình ca nhạc mừng xuân sắp bắt đầu. Bạch Sắt ngồi
bên cạnh ông bà ngoại và mẹ coi tivi. Tuy rằng cô cảm thấy cái Tết hàng
năm chẳng có gì mới nhưng cứ mỗi cuối năm ngồi bên cạnh gia đình, xem
chương trình đón giao thừa thì mới là một cái Tết Đoàn Viên trọn vẹn.
Bạch Sắt rút di động, soạn tin, một tin nhắn với nội dung cũ rích: Bạch Sắt kính chúc Toàn Gia Hạnh Phúc, Vạn Sự Như Ý!
Rồi gửi cho tất cả các số liên lạc, bấm ‘Gửi đi’.
Một lát sau, từng hồi chuông báo tin nhắn đến vang lên.
Người liên lạc A: “Cám ơn!”
Người liên lạc B: “Chúc Mừng Năm Mới!”
Người liên lạc C: “Năm Mới Vui Vẻ!”
…
Cũng có nhiều người chưa trả lời, chắc là do họ đã gửi tin cho Bạch Sắt từ sáng hoặc đang ngồi soạn tin gửi đồng loạt.
Thế đó … Thật tẻ nhạt. Hàng năm đều trôi qua rất tẻ nhạt, năm nay đặc
biệt tẻ nhạt. Có lẽ là do chẳng còn gì để mong chờ, để hi vọng.
Bạch Sắt đang suy nghĩ xem cô nên làm gì để đợi được đến giao thừa … hay là cô đọc tiểu thuyết online.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên.
Màn hình hiển thị hai chữ: Thầy Diệp.
Tay Bạch Sắt vô thức siết chặt. Lúc này cô mới nhớ ra, vừa rồi cô gửi
tin nhắn cũng không chắt lọc người nào nên gửi, người nào không nên gửi
…. Do vậy Diệp Thanh Hân …. cũng nhận được tin nhắn.
Không dám chậm trễ thêm, Bạch Sắt đành phải nhận điện thoại.
“Bạch Sắt!” Thanh âm trong trẻo của Diệp Thanh Hân truyền từ đầu dây bên kia.
Bạch Sắt giả bộ vui vẻ: “Thầy Diệp! Năm Mới Vui Vẻ ạ!”
“À! Em cũng Năm Mới Vui Vẻ nhé!” Diệp Thanh Hân đáp lời.
“Cám ơn ạ!” Bạch Sắt trịnh trọng lên tiếng.
Năm giây trôi qua trong thinh lặng và chán ngắt. Bạch Sắt muốn thốt lên: Vậy nhé thầy, tạm biệt!
Thế nhưng, Diệp Thanh Hân lại mở miệng nói: “Kết quả thi của em thế nào rồi?”
Bạch Sắt rủa thầm trong bụng: Giáo viên đúng là giáo viên, không bao giờ thoát khỏi chứ trách nghề nghiệp: “Đều qua ạ!”
“Vậy thì tốt!”
Ngừng hai giây, Diệp Thanh Hân bỗng nhiên hỏi một câu kỳ lạ: “Ngày mai có rảnh không?”
“Dạ???” Bạch Sắt kinh ngạc. Anh hỏi điều này làm gì? Có điều … vấn đề
này trả lời đơn giản, “Ngày mai em qua nhà ông bà nội chúc tết!”
“Ừm!” Diệp Thanh Hân tiếp tục: “Vậy ngày mốt?”
Ngày mốt thì vẫn chưa có kế hoạch, thế nhưng Bạch Sắt lại hỏi ngược lại: “Thầy Diệp, thầy có chuyện gì không ạ?”
“À … Tôi muốn mời em ăn cơm … À … Khi còn học cấp ba tôi đã nói với em khi nào em lên đại học, tôi sẽ mời em ăn một bữa.”
Bạch Sắt hoàn toàn bái phục. Chuyện này có gượng ép quá chăng? Cô lên
đại học đã được ba năm, hiện tại anh bị ma quỷ nhập mới nhớ đến chuyện
mời cô ăn cơm.
Ngay thời khắc này đột nhiên vang lên những tiếng pháo nổ bùm bùm vang rền.
“Chờ chút ạ! Có người đốt pháo, em nghe không rõ!” Bạch Sắt nói một
câu. Chờ đến khi dứt tiếng pháo, cô cũng chuẩn bị được tâm lý ứng phó,
ung dung trả lời: “Thầy Diệp, thầy khách sáo quá rồi. Em đã sớm quên mất chuyện đó.” Dừng một chút, cô bổ sung thêm: “Học kỳ này xác thực kết
quả của em không tốt. Thế nhưng, thầy Diệp, thầy yên tâm, học kỳ sau em
nhất định nỗ lực, không lơ là như kỳ này … Do vậy, thầy không cần phải
lãng phí mời em ăn cơm. Em hiểu chuyện mà!”
“…”Đầu dây bên kia trầm mặc chốc lát: “Vậy … Vậy thì … Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Cúp điện thoại, Bạch Sắt tiện tay ném mạnh điện thoại trên ghế sofa,
nhìn chằm chằm vào tivi. Một lúc sau cũng chưa thể hả giận, cô lại cầm
một nắm hạt dưa, cắn lách tách.