Chương 444: Anh còn muốn sao 5?
Edit: Bỉ Ngạn
“Trần Diệc Nhiên!!”
Điềm Tâm nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên, nhìn đen tối mang đầy tà ý của anh.
“Ân??” Trần Diệc Nhiên vui vẻ lên tiếng.
“Anh đừng tưởng rằng em sẽ không phản kích a!!” Điềm Tâm gắng sức khắc chế dục vọng trong mình, hướng tới uy hiếp anh.
“Phản kích như thế nào??” Đôi mắt Trần Diệc Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Điềm Tâm liều mạng khắc chế chính mình, đáy lòng nhịn không được mà muốn bắt nạt cô.
Kế tiếp, Điềm Tâm duỗi tay đẩy Trần Diệc Nhiên ra, sau đó xoay người một cái, đem Trần Diệc Nhiên đè ở thân dưới.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên nhịn không được tối sầm lại, con ngươi sâu thẳm nhìn gương mặt đỏ ửng của Điềm Tâm.
Điềm Tâm bắt chước dáng điệu của Trần Diệc Nhiên, trên người anh có đủ loại đùa giỡn, đủ loại trêu chọc,sau đó hơi thở hổn hển, thanh âm thấp thấp hỏi: “Tưởng…… Muốn sao??”
“Tưởng.” Trần Diệc Nhiên trong thanh âm mang theo một tia hắc ám cùng áp lực mà trả lời.
“Hừ……” Vẻ mặt Điềm Tâm không hiểu tại sao lại trở nên kiêu ngạo, nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “Cầu em a??”
“Cầu em.” Trần Diệc Nhiên hơi hơi mỉm cười, thập phần sảng khoái nói.
“……”
Trong người Điềm Tâm chợt dâng lên một loại cảm giác thất bại hoàn toàn.
Vì sao người này một chút thẹn thùng cũng không có??
Nhưng cô vẫn không có phản ứng lại, hai tay của Trần Diệc Nhiên ôm lấy eo cô, cơ thể vận chút lực lượng đem mình hòa quyện vào cơ thể nàng.
Cơ thể Điềm Tâm trở nên mềm nhũn, cả người đều nằm gọn trong lòng của Trần Diệc Nhiên.
“Không thể tưởng được…… Lão bà đại nhân lại chủ động như vậy...” Đáy mắt Trần Diệc Nhiên tràn đầy vẻ đắc ý, anh chậm rãi hướng tới cô trầm trầm hỏi.
“……”
Điềm Tâm cảm thấy từng đợt khoái cảm không ngừng đánh sâu vào giác quan của nàng, lúc ẩn lúc hiện, dường như là có điểm gì đó không đúng a?
Đáng tiếc, người nào đó không cho nàng cơ hội hỏi cơ hội suy ngẫm.
Chờ đến khi kết thúc một vòng xâm lược, Điềm Tâm đã mệt rã rời ngay cả một chút sức lực để động đậy cũng không có.
Cả người nàng mềm nhũn nằm liệt ở trên giường, mặt tràn đầy ấm ức nhìn Trần Diệc Nhiên một lúc không nói nên lời.
Ăn no thoả mãn Trần Diệc Nhiên cười tủm tỉm mà nhìn Điềm Tâm, nhẹ nhàng cúi người hôn vào trán cô nói: “Ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, anh đi là một chút đồ ăn cho em.”
Điềm Tâm cảm thấy mình ngay có sức lực để gật đầu cũng không có.
Trần Diệc Nhiên thần thanh khí sảng mà rời giường, đi vào bếp chuẩn bị thức ăn cho Điềm Tâm.
Thế là cứ sáng sớm lại đưa Điềm Tâm ra ăn sạch sẽ, khiến cô từ sáng đến tối không thể rời giường được.
Buổi tối đem cục cưng đuổi về trường học, về sau Trần Diệc Nhiên quyến luyến mà hôn lên trán cô, ôn nhu nói: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng chơi linh tinh nữa.”
“……” Điềm Tâm mặt tràn đầy tức giận nhìn hắn, rốt cuộc hắn mới là người hại cô không thể rời giường được.
Trần Diệc Nhiên cười cười, nhìn Điềm Tâm đã đi vào ký túc xá mới yên tâm xoay người rời đi.
Ngày hôm sau tổ chức cuộc họp, Lục Dật Tiêu không biết vì cái gì mà luôn cảm thấy Trần Diệc Nhiên thoạt nhìn hình như tâm tình vô cùng tốt.
Sau khi cuộc họp kết thúc, trong phòng làm việc của anh, Lục Dật Tiêu ngắm nghía chính mình trên ống đựng bút trên bàn sách, một mặt cau mày nhìn Trần Diệc Nhiên hỏi: “Thế nào? Trong tuần có chuyện tốt phát sinh? Nói, bạn gái của ngươi tặng cái gì làm quà sinh nhật cho ngươi, mà nhìn ngươi cao hứng như thế?
***
Ngủ ngon……