Chương 165: Anh không hề thích em (4)
Điềm Tâm không nói lời nào, mà Trần Diệc Nhiên cũng không nói gì nữa.
Hai người cứ như vậy im lặng đến nửa ngày sau rốt cuộc Điềm Tâm mới thu lại tâm tình, hít mũi một cái, giọng ông ông hỏi Trần Diệc Nhiên:
- Em bị sao thế?
- Viêm ruột thừa cấp tính.
Trần Diệc Nhiên thuận tay kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Điềm Tâm, sau đó nhìn cô nói:
- Ở trường học em ngất đi, Thẩm Tâm vội tìm đến thầy chủ nhiệm sau đó đưa em đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán em bị viêm ruột thừa cấp tính phải nhanh chóng phẫu thuật. Thầy chủ nhiệm lớp em vừa vặn nhớ số điện thoại của anh nên gọi anh đến.
Điềm Tâm nhìn đôi mắt tĩnh mịch của Trần Diệc Nhiên, bên trong có chút mệt mỏi, có chút đau lòng và không đành lòng. Cô suy nghĩ một chút sau đó hỏi:
- Anh là người ký tên lên bản cam kết sao?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên gật đầu sau đó nhìn Điềm Tâm miễn cưỡng cười:
- Bố mẹ em đi công tác xa, anh đã gọi điện thoại cho họ rồi, họ đồng ý để anh ký tên. yên tâm, mổ chính là bác sĩ học trường anh, hiện tại đã là giáo sư bác sĩ rồi, loại tiểu phẫu viêm ruột thừa này chỉ là bữa ăn sáng với anh ta mà thôi.
- Vâng.
Điềm Tâm thấp giọng đáp sau đó nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nghi ngờ hỏi:
- Hiện tại là mấy giờ rồi? Hình như tối rồi, đã chính giờ chưa?
Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó thấp giọng trả lời:
- Giờ là hai giờ sáng, đã là hôm sau rồi.
- Đã hai giờ sáng rồi sao?
Điềm Tâm kinh ngạc, cô còn tưởng hiện tại mới tám chín giờ tối thôi.
- Vậy sao anh còn chưa về?
- Nếu anh về thì một mình em ở đây làm thế nào?
Trần Diệc Nhiên không nhịn được mà đưa tay véo má cô. Sau đó lại ngơ ngác một chút, giọng nói mang theo một chút khổ sở:
- Mới ba tháng không gặp sao lại gầy thế, thịt trên mặt cũng mất hết rồi.
- Học mệt quá.
Điềm Tâm miễn cưỡng nở ra nụ cười, nhìn anh nói:
- Anh luôn đứng cạnh cửa sổ sao? Không mệt ạ, bên cạnh còn có một chiếc giường nữa, sao anh không nghỉ ngơi một chút.
- Không sao, anh không mệt.
Trần Diệc Nhiên nở một nụ cuoif nhà:
- Có một số chuyện, trong phòng bệnh không cho hút thuốc anh đành đứng ở cửa sổ thôi.
- Không phải anh nói cai thuốc rồi sao?
Giọng nói Điềm Tâm yếu ớt thăm dò.
- Ừ - Trần Diệc Nhiên nhìn cô, rốt cuộc nửa ngày sau mới trả lời - Anh đồng ý với em.
- Hơ?
Điềm Tâm đầu đầy sương mù.
- Anh đồng ý với em về sau không hút thuốc nữa...
Trần Diệc Nhiên nói từng chữ một, giống như hạ quyết tâm vậy. Đôi mắt thâm sâu đen láy nhìn cô, giống như viên ngọc đen lóng lánh phát sáng trong đêm tối vậy.
- Ơ...
Điềm Tâm có chút không hiểu nhìn anh, tại sao đột nhiên anh lại trở nên nghiêm túc như vậy. Nghĩ đến những lời Trần San San nói buổi trưa, rốt cuộc cô không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
- Anh Nhiên, có phải hôm nay anh dẫn bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ không... Em không làm phiền anh đấy chứ....