Chương 167: Anh không hề thích em (6)
Trần Diệc Nhiên cứ im lặng đứng bên giường bệnh như vậy. Nhìn vẻ mặ đầy ảo não của Điềm Tâm, không nhịn được mà cong khóe môi lên nở thành nụ cười.
Đêm đông đã khuya, hành lang bệnh viện sớm đã tắt đèn hướng dẫn chỉ còn lại đèn chỉ thị phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong bệnh viện thoáng cái cũng yên tĩnh trở lại.
Bởi vì hôn mê cả ngày thế nên lúc này Điềm Tâm lại không buồn ngủ. Cô cứ ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên có vẻ mệt mỏi, cuối cùng không đành lòng mà mở miệng nói:
- Anh Nhiên, anh hình như rất mệt mỏi, nghỉ ngơi chút đi.
Đôi mắt tĩnh mịch của Trần Diệc Nhiên nhanh chóng che mất sự mệt mỏi, anh nhìn Điềm Tâm mỉm cười, sau đó đứng dậy đi vòng vo trong phòng hai vòng, lại rót một ly nước đưa đến trước mặt Điềm Tâm, không trả lời chỉ hỏi:
- Muốn uống nước không?
- Có...
Điềm Tâm được anh nhắc nhở một câu mới phát hiện mình vô cùng khát nước. Dù sao cả ngày cũng không uống nữa hơn nữa vừa rồi còn nói nhiều với anh như vậy, lúc này đây cở họng cô đã cảm thấy sắp khô rang rồi.
Trần Diệc Nhiên duỗi cánh tay thon dài săn chắc tìm được chiếc gối dưới người cô sau đó kéo lên bờ vai, lại dùng sức đỡ cô ngồi dậy.
Điềm Tâm cảm thấy hơi đâu, thế nhưng khi ngồi yên lại không thấy vết mổ đau nhức nước, chỉ là lúc này Trần Diệc Nhiên rất gần cô.
Hương thơm từ cơ thể anh phởn quanh người cô, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang bả vai cô, làm cho Điềm Tâm cảm thấy toàn thân nóng rực.
Trần Diệc Nhiên đặt đầu cô kê lên ngực anh, sau đó cầm ly nước đưa đến tận miệng. Từng ngụm nước ấp chậm rãi chảy đến miệng cô. Cuối cùng Điềm Tâm mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau khi uống xong ly nước, Trần Diệc Nhiên lại cẩn thận đặt cô nằm xuống, tiếp đó mới cầm lấy chiếc lý đặt lại trên bàn trà.
Điềm Tâm nằm trên giường bệnh, nhìn bóng lưng của Trần Diệc Nhiên không hiểu sao hốc mắt lại có chút ướt át. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, làm cho cô rốt cuộc không nhịn được nữa mà khẽ mở miệng hỏi:
- Trần Diệc Nhiên... Anh có chút nào thích em không?
Trần Diệc Nhiên khựng lại, nói đúng hơi là cả nửa ngày vẫn chưa xoay người lại. Điềm Tâm cứ nằm trên giường bệnh, giương đôi mắt trong suốt nhìn bóng lưng anh, ủy khuất nói:
- Anh thật sự không hề thích em sao? Nếu như anh không thích em thì tại sao lại đối tốt với em như vậy. Vì sao mỗi lần em gửi tin nhắn cho anh anh lại trả lời rất nhanh. Vì sao mỗi lần em muốn gặp anh, dù cho anh bận việc bề bọn thế nhưng vẫn dành chút thời gian để gặp em. Nếu như anh không thích em vậy thì tại sao lại nguyện ý đến bệnh viện chăm sóc em. Không thích một người lại đối tốt với cô ấy như vậy sao?
Thật lâu sau Trần Diệc Nhiên mới khẽ thở dài một hơi, sau đó quay trở về cạnh giường bệnh, trong đôi mắt thâm sâu lóe lên ánh sáng phức tạp. Đôi mắt anh như vũ trụ bao la vậy, tản ra ánh sáng sáng chói lại rất thu hút.