Chương 170: Anh không hề thích em (9)
Trần Diệc Nhiên nhìn đôi mắt như ngọc kia, cứ nhìn thẳng vào mình.
Khuôn mặt ửng hồng của cô vì bệnh mà có chút trắng bệch. Gương mặt mũm mĩm sau khi lên cấp ba vì học tập quá vất vả mà trở nên thon gầy, lộ ra cái cầm khóe léo tinh xảo, đôi mắt linh động càng trong suốt sáng ngời hơn.
Giờ phút này cô chớp mắt, ủy khuất nhìn anh, đôi lông mi dài run nhè nhẹ, giống như con nai con bị hoảng sợ vậy, làm cho người ta không khỏi phát ra một tiếng lòng thương tốt.
Điềm Tâm trừng lớn đôi mắt, thấy gương mặt Trần Diệc Nhiên càng lúc càng tiến gần, sau đó trên môi bỗng truyền đến một cảm giác ấm áp, mềm mại.
Giống như lông chim mềm mại, lại giống như đóa hoa mới nở, nhẹ nhàng chạm đến môi cô. Lại mang theo một chút hương nhàn nhạt, mùi dễ ngửi, lại giống như một tia điện trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trái tim thì không ngừng nảy lên, nhanh đến mức muốn bay ra ngoài.
Trước mắt giống như có muốn vàn đóa hoa thay nhau nở rộ vậy. Tranh nhau đua sắc nở rộ. Thì ra cảm giác hôn môi là như vậy sao?
Bờ môi Trần Diệc Nhiên chạm nhẹ lên cánh môi mềm mại của Điềm Tâm, sau đó ngẩng đầu đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói mang theo chút khàn khàn:
- Biết rõ ý anh là gì không?
Điềm Tâm kinh ngạc nhìn anh, nửa ngày sau mới gật đầu nói khẽ:
- Hình như biết rồi...
Trần Diệc Nhiên lộ ra nụ cười hứng thú, giọng trầm thấp hỏi cô:
- Hình như?
- Vâng....
Điềm Tâm cảm thấy mặt mình nhất định đã đỏ chót rồi, bởi vì cô cảm thấy như mặt mình đang bị lửa đốt.
- Vậy thì cần phải... Để cho em thật sự biết được ý anh là gì...
Giọng nói Trần Diệc Nhiên trầm thấp, sau đó lần nữa cúi đầu môi mỏng áp lên môi hồng của cô, chậm rãi tiếp xúc cẩn thận lại ôn nhu mang đến cảm giác.
Điềm Tâm cảm thấy lồng ngực mình sắp bật ra ngoài. Cánh tay đang ở trên cổ anh cũng theo bản năng đặt xuống ôm lấy lưng anh.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên thật sâu, giống như hôn cô không bao giờ là đủ vậy. Chiếc lưỡi mềm mại của anh cạy mở hàm răng cô, công thành đoạt đất xâm lược khoang miệng cô.
Điềm Tâm cảm thấy đầu óc choáng váng, từ đầu lưỡi cảm thấy tê tê, làm cho cả người cô tê dại. Đối diện với sự xâm lược của Trần Diệc Nhiên, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn cô lại không biết nên phản ứng thế nào.
Lại nói, đây là nụ hôn đầu của cô, trước đó cô còn chưa hôn qua đấy...
Trong phòng bệnh nhiệt độ càng lúc càng nóng lên, ngay lúc Điềm Tâm thấy mình sắp không thở nổi nữa thì rốt cuộc Trần Diệc Nhiên cũng lui lại, ôm cô thật chắt khôi phục lại hơi thở.