Chương 472: Anh nằm, tôi tự phục vụ (10)
“Nhưng mà...” Lục Dật Tiêu còn chưa kịp nói hết lời, Thẩm Tâm đã chặn môi anh ta lại một lần nữa.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô từ từ cởi cúc áo anh, sau đó thò vào.
Ngón tay của cô có chút lành lạnh, lúc chạm đến lồng ngực ấm áp của Lục Dật Tiêu, rõ ràng anh ta có chút run rẩy.
Hai mắt Lục Dật Tiêu tối lại, Thẩm Tâm mới chỉ sờ sờ anh ta một chút, bàn tay mềm mại nhỏ bé kia mới chạm vào ngực anh ta một cái, anh ta đã có phản ứng rồi.
Thế nhưng hiện tại, hai tay của anh ta bị Thẩm Tâm trói lại, căn bản không có cách nào né tránh, chỉ có thể để Thẩm Tâm tùy ý châm lửa, có lẽ hôm nay chính là ngày chật vật nhất đời anh ta.
Cánh môi đỏ thắm mềm mại của Thẩm Tâm dán lên môi anh ta, đầu lưỡi cô hơi vươn ra, tỉ mỉ phác họa hình dáng cánh môi Lục Dật Tiêu.
Từng đợt sóng tê dại, ngứa ngứa ập đến, khiến hô hấp của Lục Dật Tiêu không nhịn được mà trở nên dồn dập.
“Thẩm Tâm...” Lúc này, giọng nói của Lục Dật Tiêu trở nên có chút khàn khàn, trầm thấp.
“Ừm...” Thẩm Tâm không yên lòng thuận miệng đáp một tiếng, đầu lưỡi của cô nhân cơ hội mà chui vào miệng anh, linh hoạt cuốn lấy anh, nhưng lúc anh sắp đáp lại cô, thì cô lại nghịch ngợm trốn mất.
Lục Dật Tiêu cảm thấy cả người mình như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, rõ ràng nhìn thấy người ở trước mặt, cơ thể cũng được hưởng thụ, nhưng lại không thể sờ, cũng không thể đáp lại, chỉ có thể bị động, loại cảm giác bất lực này, khiến cho anh ta không khỏi cảm thấy có chút bức bối đến phát điên.
Thẩm Tâm chớp chớp mắt, nhìn ánh mắt buồn bực của Lục Dật Tiêu, khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười, sau đó rời khỏi môi anh, nhưng lại nhẹ nhàng như có như không hôn lên mặt anh ta.
Da của Lục Dật Tiêu vừa mịn vừa trắng, đôi môi của Thẩm Tâm hôn dọc theo khuôn mặt anh ta, dần dần tiến đến vành tai, Thẩm Tâm vươn lưỡi trêu chọc Lục Dật Tiêu hai lần, sau đó ngậm lấy vành tai anh ta vào trong miệng mà trêu chọc.
“Ưm...” Lục Dật Tiêu cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người mình.
“Điểm Tâm... Em...” Lục Dật Tiêu thở dốc, không nhịn được gọi cô một tiếng.
“Thế nào, có cảm giác gì?” Thẩm Tâm dường như còn cảm thấy hành động mình làm còn chưa đủ mãnh liệt, liền hôn lên cổ anh ta, để lại dấu hôn trên làn da trắng nõn của người nào đó.
“Em...” Lục Dật Tiêu cảm thấy mình thật sự không nói đượ cgif.
Thẩm Tâm gặm cổ anh ta một hồi, sau đó ngồi thẳng lên, hai tay linh hoạt cởi toàn bộ cúc áo sơ mi của Lục Dật Tiêu, rất nhanh sau đó, lồng ngực trắng nõn của anh ta hoàn toàn bộ ra.
“Đừng tiếp tục đùa với lửa nữa...” Hô hấp của Lục Dật Tiêu càng lúc càng trở nên nặng nề, đôi mắt tĩnh mĩnh sâu không thấy đáy, giống như một cái động đen cắn nuốt hết tất cả mọi vật trong nó.
“Thế nhưng trừng phạt mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà...” Thẩm Tâm nhìn Lục Dật Tiêu đầy vô tội, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Huống chi vừa rồi anh đã nói sẽ không phản kháng cơ mà, thế nào, mới chưa đến 5 phút, anh đã định đổi ý rồi à?”
“Anh không nghĩ tới... Em sẽ làm chuyện này...” Giọng nói của Lục Dật Tiêu ẩn ẩn kiềm chế, đôi mắt đen như ngọc nhìn Thẩm Tâm chằm chằm, đó cô gái mà anh đã quen biết bao nhiêu năm nay, người con gái mà ngay từ khi anh có được nhận thức, đã là người mà anh yêu quý nhất rồi.
Từng giờ từng phút, anh đều để ý đến cô, chứng kiến cô từ một bé gái nhỏ bi bô tập nói, đến lúc hoàn toàn trưởng thành, biến thành một thiếu nữ.