Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 331: Chương 331: BẠN PHÒNG TRỌ ĐỀU LÀ MỘT ĐÁM DỞ HƠI 3




CHƯƠNG 332: BẠN PHÒNG TRỌ ĐỀU LÀ MỘT ĐÁM DỞ HƠI 3

“Ha hả, đó đáng gì, hoa hậu học đường ngươi cũng bắt cóc được có phải không? ?” Các cô buồn cười đẩy vai Hải Phỉ Tư, trêu ghẹo nói.

“Được rồi, được rồi, đừng làm ồn, chúng ta bàn bàn bạc về huấn luyện viên đẹp trai đi.” Hải Phỉ Tư nói nhanh chuyện khác.

“Bàn về đẹp trai để làm gì, cô đối với đẹp trai không hứng thú.” Trầm Tâm thâu cười nói.

“Xem một chút được chưa.” Hải Phỉ Tư liếc mắt các cô.

Buổi tối Điềm Tâm ngủ ở kí túc xá, Trầm Tâm là người bạn từ nhỏ lớn lên, thêm hai cô bạn cùng phòng có khiếu khôi hài, cô vui vẻ nhắn một tin ngắn cho Trần Diệc Nhiên chúc ngủ ngoan, nghĩ về huấn luyện viên đẹp trai rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày thứ hai năm giờ sáng, từng đợt “Vù vù —— vù vù ——” tiếng còi vang lên, đánh thức tất cả kí túc xá 119 ra khỏi mộng đẹp, tiếp theo trong kí túc xá có người nói lớn:

“Học viên năm thứ nhất thức dậy! ! Học viên năm thứ nhất thức dậy! ! Nhan rời khỏi giường ra ngoài tập hợp! !”

Điềm Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái dài, sau đó ngồi dậy, xốc màng giường lên nhìn ra ngoài, vài người kí túc xá cũng đều vẻ mặt mê man vén rèm lên, nhìn nhau dò xét.

“Có phải là đi tập hợp không?” Điềm Tâm thanh âm có chút khàn khàn hỏi thăm.

“Hình như là vậy.” Phan Đình vừa ngáp một cái, cúi đầu nhìn điện thoại di động, nói: “Bây giờ còn sớm, sáu giờ chưa tới đã bảo người thức dậy hả?”

“Mau dậy đi, các cô còn ngôi ở đó nữa, không nghe hành lang đã bắt đầu có người đi rồi sao? ?” Hải Phỉ Tư nhanh chóng nhắc nhở ba người còn lại, cô nhanh chóng rời giường, thay y phục ngày hôm qua đã phát, lần nữa gọi các cô rời giường ngủ.

“A... Quên mất...” Trầm Tâm ngẩn mặt lên trời than một tiếng, cuối cùng, chỉ có thể rời giường mặc quần áo.

Đợi tất cả các nữ sinh trong kí túc xá rửa mặt xong, quần áo chỉnh tề sau đó ra khỏi phòng ngủ, ở bên ngoài nhiều người huấn luyện viên.đã đứng đợi.

“Nghỉ! Nghiêm, hướng bên phải làm chuẩn!” Huấn luyện viên đều giống nhau, vừa thổi còi “vù vù ——“.

Đoàn người vừa nhao nhao ồn ào, lập tức đều trở nên nghiêm chỉnh.

“Mang điện thoại di động đi hết sao? ?” Huấn luyện viên lớn tiếng hỏi.Bạn nào muốn đọc trước liên hệ :

“Mang theo.” Các nữ sinh lười biếng đáp.

“Mang theo điện thoại di động trong giờ học, đều đem về hết kí túc xá, bỏ vào ngăn kéo khóa kĩ, ngày hôm nay chúng ta sẽ đi cắm trại dã ngoại, điều kiện rất khó khăn, không may điện thoại di động rơi đến trong khe núi, sẽ không tìm về được, nghe hiểu không? ?” Huấn luyện viên lại rống to.

“Nghe hiểu...” Âm thanh thưa thớt của vài người vang lên.

“Vừa rồi người cầm điện thoại di động nhiều như vậy, trả lời sao còn có vài người?” Huấn luyện viên cầm đại kèn hướng phía các cô quát: “Nhanh quay về kí túc xá bỏ ra, chúng tôi nơi này giáo dục nghiêm túc, sẽ kiểm tra từng cái một, nếu có người khán lệnh đem theo điện thoại, sẽ bị tịch thu.”

Huấn luyện viên vừa dứt lời, một đám nữ sinh, vội chạy về kí túc xá.

Cứ thế qua một chút thời gian, cuối cùng theo lời huấn luyện viên, việc chuẩn bị cho xuất phát đều tốt.

“Tốt.” Huấn luyện viên hài lòng nở nụ cười một chút, chỉ ngón tay về phía xe tải cách đó không xa nói: “Bây giờ, lên xe! ! Chúng ta sẽ đi hai mười km để đến nơi căm trại của khóa học, ở đây cấm dùng bất cứ thiết bị thông tin nào.”

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.