Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 338: Chương 338: CẦN CHO ANH THỜI GIAN 4




CHƯƠNG 339: CẦN CHO ANH THỜI GIAN 4

“Ha hả... Có đi đâu ngoài nhà cầu...” Điềm Tâm nở nụ cười, nói với Phan Đình.

“Lừa người, đi nhà vệ sinh mà lâu như vậy...” Ngủ cùng Phan Đình ở giường bên phải là Hải Phỉ Tư cũng cúi xuống tham gia, nhỏ giọng nói với hai người bọn họ.

“Mau... Thành thật khai báo...”

“Thực sự là đi WC...” Trầm Tâm nằm trên giường, sau đó nghiêm túc nói với hai người: “Hai ngày nay ăn hết cơm không uống nước, nên... Nên rất khổ sở... Các cậu hiểu...”

“Ừ...” Phan Đình và Hải Phỉ Tư đồng thời thương xoát nhìn Điềm Tâm.

Điềm Tâm đôi mắt tròn như phun ra lửa, nhưng không thể phản bác, nên chỉ lặng lẽ đem chăn đắp lên, che mình mặt của mình.

“Ai nha, Điềm Tâm, ngượng ngùng cái gì.” Phan Đình thấy Điềm Tâm trốn không nói. Vì vậy thỏa mái nói với cô: “Mọi cùng ở chung kí túc xá, sau này sẽ sinh hoạt cùng nhau bốn năm, không liên quan, nhưng chúng tôi độ quan tâm rất cao...”

“Ngủ đi...” Điềm Tâm rầu rĩ nói.

“Được, ngày mai nhớ uống nhiều nước một chút, ngủ ngoan.”Bạn nào muốn đọc trước liên hệ :

“Vãn... An...”

Trầm Tâm nín cười, cũng chúc hai người kia ngủ ngoan, len lén xốc lên chăn của Điềm Tâm.

Trong bóng tối, ánh mắt sáng của ĐIềm Tâm buồn bực trừng Trầm Tâm.

Trầm Tâm làm một cái mặt quỷ với cô, rồi ngủ.

Ngày thứ hai, trời chưa sáng, bắt đầu ngày huấn luyện mới

Hôm nay luyện tập là chạy bộ.

Nghe đến thời gian tập luyện, Điềm Tâm nhỏ một ngụm nước bọt, “Năm nay, ai không đi lên núi, chẳng lẽ còn có người cưỡi xe đạp lên núi sao? ?”

“Cậu nhịn đị?” Trầm Tâm liếc nàng một cái nói: “Chưa nghe nói cáp treo sao.”

“...”

Bây giờ Điềm Tâm muốn mắt vào mặt Trầm Tâm một trận, Tô Việt ở sau lưng cô vỗ vỗ bả vai của cô nói: “Điềm Tâm, túi xách của em dường như rất nặng, có muốn anh giúp một tay không bảo bối? ?”

“Hả ——! !” Phan Đình và Hải Phỉ Tư đồng loạt mở miệng phát ra tiếng ngạc nhiên

Điềm Tâm mặt ửng đỏ, lắc đầu nói: “Không cần, anh cũng có túi xách trên lưng, lại mang xách của tôi, rất nặng.”

“Không có chuyện gì, tôi dù sao cũng là nam tử.” Tô Việt cười cười với cô, không đợi cô nói lại, liền đem ba lô trên lưng cô, mang trên người mình, nói: “Để ta giúp ngươi đi, trời nóng như vậy, lỡ bị say nắng thì sẽ không tốt.”

“Ai... Đáng tiếc không ai giúp tôi mang hộ...”

“Ai... Đáng tiếc cũng không ai giúp tôi mang hộ...”

“Ai... Đáng tiếc quá đáng tiếc...”

Trầm Tâm, Phan Đình, Hải Phỉ Tư ba người, vẻ mặt biểu tình nhìn Tô Việt, làm ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.

Tô Việt ngước khuôn mặt trắng nõn thanh tú, liền xẹt qua một tia đỏ ửng.

“Được rồi, các lớp xếp vào hàng, nam sinh ở phía trước, nữ sinh ở phía sau, đi theo sau huấn luyện viên của các bạn, chuẩn bị để xuất phát! !” Người giáo quan đứng bên cạnh một khối đá lớn, cầm trong tay loa đồng lớn, giơ lá cờ nhỏ, hướng chỗ học sinh đang hò hét bát nháo hô lớn.

Tiếp theo đến các huấn luyện viên của các lớp thổi còi “Vù vù —— vù vù ——”, chỉ trong chốc lát, đám học sinh hòa hét bát nháo kia đã vào hàng ngũ, đi thẳng đến trại huấn luyện phái sau núi xuất phát.

Lúc này giữa hè, mặt trời ở trên đầu như ngọn lửa thiêu đốt, cây trên núi cũng đứng yên, lá cây ở đây đều rũ xuống.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.