Chương 440:
Trần Diệc Nhiên cánh tay có hơi thu chặt, thanh âm thấp thấp nói: “Không thể tưởng được cái tiểu hài tử kia, liền cứ như vậy mà xông vào thế giới của anh, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt anh không tự chủ được mà bị cái tiểu hài tử kia hấp dẫn, rõ ràng ở trong lòng nói là chúng ta sẽ không thích hợp, rồi lại nhịn không được mà muốn tới gần em, Điềm Tâm, em rốt cuộc hạ mê dược gì cho anh mà làm anh phải để ý anh như vậy……”
Điềm Tâm nằm ở trong lòng Trần Diệc Nhiên, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh, còn có tiếng nói của anh, những lời này, rõ ràng không phải lời âu yếm êm tai gì, chính là giờ phút này nghe vào tai cô, lại là cảm động không nói nên lời.
“Ngô…… Em mới không có hạ mê dược anh……” Điềm Tâm thoải mái mà điều chỉnh một cái tư thế, cảm giác mí mắt chính mình càng ngày càng nặng.
Trần Diệc Nhiên lại lẩm bẩm bên tai cô mà nói, nhưng là bầu không khí như vậy thật sự là quá làm người an tâm, cô bất tri bất giác liền ngủ rồi.
Ngày hôm sau, buổi sáng tỉnh lại, Điềm Tâm có chút mê mang.
Ngay sau đó, liền phản ứng lại, chính mình đang trong phòng Trần Diệc Nhiên.
Cô hơi hơi xoay thân mình, từ phần eo đến chân, từng đợt đau nhức nháy mắt đánh úp lại.
“Em tỉnh??” Thanh âm trầm thấp mà dễ nghe đột nhiên ở bên lỗ tay cô Emi vang lên.
Điềm Tâm quay đầu xem, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ánh mắt Trần Diệc Nhiên ôn nhu nhìn mình.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa kính mà chiếu vào má trắng nõn của anh, cặp mắt đen nhánh kia phản phất như là vũ trụ vô biên, lập loè lộng lẫy mà thu hút, mũi anh thẳng tấp, một đôi môi mỏng hơi hơi mở, khóe môi gợi lên một độ cong rất đẹp.
“Ân…… Tỉnh……” Điềm Tâm không tự chủ được mà đỏ mặt lên, duỗi tay kéo qua chăn che nửa khuôn mặt, trong đầu hiện ra tình cảnh đêm qua, trong lòng nhịn không được cảm khái, Trần Diệc Nhiên rốt cục là người của cô, ha ha ha!!
“Suy nghĩ cái gì??” Trần Diệc Nhiên nhìn cô, đôi mắt ngấn nước của gia hỏa này lóe sáng, uyển chuyển mà nhìn mình, ánh mắt kia thật giống như là người chăn heo đang nhìn con heo trắng nõn phì nhiêu mà mình trăm đắng ngàn cay mới nuôi được.
“Khụ khụ…… Không có gì……” Điềm Tâm nhanh chóng thu lại vui mừng trên mặt, sau đó lười biếng mà trở mình, ghé vào trên giường, nhìn phong cảnh xe cộ bên ngoài cửa sổ, thấp giọng cảm khái nói: “Thật không muốn rời giường a……”
“Ân??” Trần Diệc Nhiên hơi hơi cúi người, ở trên lưng bóng loáng của cô hôn một cái, chọc đến cô run nhè nhẹ, sau đó buồn cười hỏi: “Như thế nào, lại muốn ngủ nướng??”
“Trước kia anh nói em có thể ngủ nướng!” Điềm Tâm quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh nói: “Nhưng là hôm nay, em là có nguyên nhân.”
“Ân?” Trần Diệc Nhiên ánh mắt nghi hoặc mà nhìn cô.
“Em eo đau…… chân đau……” Điềm Tâm khuôn mặt nhỏ tức khắc suy sụp, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Trần Diệc Nhiên, duỗi tay chọc chọc anh ngực nói: “Đều là anh làm hại!!”
“Nga……” Trần Diệc Nhiên đôi mắt hơi hơi u ám, anh ôm chầm vòng eo mảnh khảnh của Điềm Tâm, duỗi tay ở trên eo cô mà xoa nhẹ: “Là nơi này sao?”
“Ân……” Điềm Tâm ghé vào ngực Trần Diệc Nhiên, một khuôn mặt nhỏ phấn nộn dán vào ngực anh, nhẹ nhàng gật gật đầu xem như trả lời.