Chương 189: Có bạn gái chưa 3
-Không có nghiêm túc gì cả!!
Mẹ Điềm Tâm lại liếc cô một cái, nhưng vẫn còn chưa từ bỏ ý định lúc đầu mà quay sang Trần Diệc Nhiên hỏi:
- Diệc Nhiên à, đừng xấu hổ nói cho dì biết đi, cháu thích mẫu người thế nào, coi như bây giờ cháu chưa muốn tìm, nhưng dì nhỏ sẽ giúp cháu xem trước coi sao, đến lúc đó thì cũng đã chọn được, không sợ để lỡ mất người tốt.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, đôi mắt đen láy sâu thẳm bỗng lóe lên, hắn thích thú sâu xa nhìn thoáng qua Điềm Tâm, trầm ngâm một lát rồi nói:
-Ừm...Cháu thích...chỉ sô thông minh không cần cao lắm...
-Hả? - Mẹ Điềm Tâm sửng sốt, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
-Vóc dáng, không cần cao lắm, tính khí cũng không cần quá tốt, nhưng mà nếu có thể chịu đựng tính khí của cháu thì quá tuyệt. - Trần Diệc Nhiên tiếp tục mỉm cười nói ra.
-Cái này... - Mẹ Điềm Tâm ngây ngẩn cả người, đây mà là điều kiện sao?
Đàn ông bình thường khi nói thích mẫu người như thế nào, vẫn sẽ nói cụ thể một chút, ví dụ như thích tóc dài, da trắng, tính cách tốt, hiếu thuận các thứ, đằng này lại không thông minh lắm, vóc dáng không cao lắm, tính khí cũng đừng quá tốt...
Mẹ Điềm Tâm bỗng quay đầu lại nhìn con gái, có cảm giác, như đang là nói đến cô vậy.
Không không không...Làm sao có thể...
Mẹ Điềm Tâm liền lắc lắc đầu, cố gắng quên đi cái ý nghĩ quái đản kia, con nhỏ xấu tính như nó thì làm sao Diệc Nhiên lại để ý được.
-Ha ha...dì nhỏ biết rồi, dì sẽ cố gắng xem cho cháu... - Mẹ Điềm Tâm cười khô khốc một hồi rồi liền đổi chủ đề.
Bố Điềm Tâm thừa lúc mọi người đang nói chuyện, liền thu dọn đồ đạc, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ con Điềm Tâm nói:
-Mấy thứ này để tôi đem xuống xe, lát nữa bà đỡ Điềm Tâm xuống, nhân tiện xem xem còn sót lại thứ gì không nhé.
Dạo quanh một vòng, lúc mẹ Điềm Tâm sắp sửa mở hộc tủ đầu giường thì Điềm Tâm sau lưng bà la lên một tiếng:
-Mẹ!!
-Sao vậy? - Mẹ Điềm Tâm bị tiếng hét của cô làm cho rụt cả tay lại, sau đó quay đầu nhìn cô khó hiểu.
-Cái kia...Ách...Con muốn uống nước, mẹ, mẹ rót cho con cốc nước được không ạ? - Điềm Tâm nhịn không được liền đưa tay lau mồ hôi ớn lạnh trên đầu, ấp úng nói với bà.
-Uống nước thì uống, làm gì gọi lớn tiếng như vậy!? - Mẹ Điềm Tâm mắng cô một câu rồi cầm lấy chén trà ở đầu giường, xoay người đi rót nước.
Điềm Tâm vội vàng lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh, nhịn không được liền nói:
-Anh Diệc Nhiên, anh có thể bình tĩnh vậy sao, có phải anh quên trong hộc tủ đựng gì rồi không?
-Hả? Cái gì? - Trần Diệc Nhiên hứng thú nhìn cô hỏi:
-Chẳng lẽ còn bí mật gì ở đây anh mà không biết sao?
“Phì” - Điềm Tâm liếc hắn một cái, tức giận nói:
-Đống hộp kẹo kia, lỡ may mẹ em trông thấy thì em chết mất!
-Chỉ là vài hộp kẹo thôi mà, không cần nghiêm trọng vậy đâu, thật sự cũng đâu phải là thứ đó... - Trần Diệc Nhiên cười giảo hoạt.