Chương 119: Đêm giáng sinh, nàng thỏ 1
Vào đêm giáng sinh, khắp các cung đường đều rộn rã bầu không khí hân hoan, người đi kẻ lại dưới ánh đèn neon đầy màu sắc được trang trí ở khắp mọi nơi, càng về đêm cảnh tượng nơi đây càng náo nhiệt.
Trần Diệc Nhiên cùng đám người kia tới quán bar Phi Thường, sau khi chọn được đồ ăn và nước uống, anh ngồi ở một góc yên tĩnh nhìn bọn họ vui đùa. Có những lúc, vài cô gái xinh đẹp được gọi vào trong nhưng tới chỗ Trần Diệc Nhiên nói vài câu liền bị đuổi đi mất.
Cứ như vậy, ngồi được một lúc Trần Diệc Nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt, nhìn qua đám đồng nghiệp đang ôm hôn các cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, không biết tại sao anh lại nhớ đến tin nhắn khi nãy của Điềm Tâm, trong lòng có chút tò mò không biết cô gái nhỏ kia tặng cho anh món quà gì.
- Trần tổng, sao ngồi một chỗ uống rượu giải sầu vậy ?
Lão Vương cầm một ly rượu bước tới, kính Trần Diệc Nhiên một ly sau đó ngồi xuống bên cạnh anh nói:
- Mọi người đang đánh cuộc xem anh vừa ý cô gái đẹp nào không, dù sao cũng chưa từng thấy anh đưa bạn gái lên công ty giới thiệu.
Trần Diệc Nhiên cười khẩy, đem ly rượu uống hết một lần sau đó đặt xuống bàn cái cạch, chậm rãi lên tiếng:
- Tôi có chút việc nên đi trước, mọi người ở lại vui vẻ.
Trên mặt Lão Vương hơi kinh ngạc:
- Hả ? Trần tổng muốn đi sao ? Còn chưa bắt đầu mà !
Trần Diệc Nhiên không giải thích nhiều, hướng về phía hắn gật đầu sau đó đứng lên chào những người khác một câu rồi rời đi.
Ra khỏi quán bar là cảnh tượng náo nhiệt khi nãy vẫn còn, những ngọn đèn đường nuốt trọn cả bầu trời đêm đông thành màu da cam ấp áp, Trần Diệc Nhiên hít một hơi khí lạnh vào lồng ngực, gọi một chiếc xe đi về hướng nhà mình.
Ở cổng tiểu khu bố trí một cây thông nổi bật, năm màu rực rỡ phát ra tia ấm trên tàng cây, Trần Diệc Nhiên bước vào nhìn dưới cây Noen chất đầy món quà, bước chân anh tiến nhanh về phía thang máy. Đến tầng thứ mười chín, anh thấy được ánh đèn phát ra từ khe cửa nhà mình, Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, cái gia hỏa Điềm Tâm này, tới tặng quà cũng quên tắt đèn sao ?
Chìa khoá chậm rãi xoay tròn, Trần Diệc Nhiên mở cửa nhà ra thì bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng. Phòng khách thiếu đi sức sống mọi ngày được các quả cầu trang trí đầy màu sắc treo khắp nơi làm tăng thêm sinh khí. Đặt ở gần đó là một cây thông, trên đỉnh cây có ngôi sao năm cánh màu vàng lóe sáng, thân cây treo đủ loại quà khác nhau, chuông giáng sinh, nơ con bướm, hộp quà nhỏ, ruy băng, không thiếu thứ nào.
Bên cạnh cây thông Nô-en còn có một hộp quà cực lớn, quan sát kích thước hộp quà, Trần Diệc Nhiên nghi ngờ liệu có phải Điềm Tâm tặng cho anh một cái tủ lạnh hay máy giặt quần áo không. Cứ như vậy, Trần Diệc Nhiên đứng lặng ở cửa nhìn vỏn vẹn năm giây, thậm chí anh còn nhìn lại biển số nhà. Sau khi chắc chắn rằng mình không đi nhầm cửa, anh ném chìa khóa lên tủ giày, đi dép lê vào rồi bước tới hộp quà lớn ở kia.
Đưa tay nhấc cái nắp hộp lên, anh nhìn thấy một thiếu nữ trong bộ dạng của con thỏ lông xù đang co rúc ở trong chiếc hộp, thản nhiên nằm ngáy o o...
Đầu Trần Diệc Nhiên đầy vạch đen, anh cúi người xách con thỏ lông xù kia dậy, thấy cô không có phản ứng liền vỗ nhẹ vào bả vai:
- Điềm Tâm...Điềm Tâm ?