Chương 182: Đêm nay hẹn hò nhé? 11
Điềm Tâm nghe anh bác sĩ nói, thiếu chút nữa thì tắt thở mà hôn mê.
Trần Diệc Nhiên vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi trên giường bệnh, nhìn cô cười không ngớt.
-Cô bé, cô bé?
Anh bác sĩ đứng bên giường Điềm Tâm một hồi lâu, còn thấy cô lấy chăn phủ kín cả người như vậy, liền thò tay vỗ vỗ nhẹ mà lên tiếng:
-Em lấy chăn phủ kín như thế, anh làm sao nói chuyện, làm sao kiểm tra cho em được đây?
Điềm Tâm tiếp tục che mình, giả bộ ngủ, nhất quyết không chịu lộ diện.
-Khục khục, da mặt cô đây hơi mỏng rồi đấy, cái này tôi có thể lí giải, dù sao đây cũng là sở thích của hai vợ chồng nhỏ nhà cậu, không may bị tôi phát hiện, quả thực cũng không tốt lắm. Nhưng dù gì thì đây cũng là bệnh viện, các cậu nên kiềm chế một chút, về nhà thích làm gì thì làm...
Anh bác sĩ tươi cười nhìn Trần Diệc Nhiên, nháy mắt ra ý với hắn một cái, muốn dụ Điềm Tâm ra khỏi chăn.
Trần Diệc Nhiên mỉm cười, hết sức bất đắc dĩ mà nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không còn cách nào. Anh bác sĩ kia liền ủ rũ, lại quay sang khuyên bảo Điềm Tâm:
-Cô bé à, cái việc này việc nọ ấy...Anh nhìn bệnh lí của em, năm nay em cũng đã mười chín tuổi rồi, đã trưởng thành. Em là người trưởng thành, anh cũng là người trưởng thành, đối mặt với chuyện này có gì phải xấu hổ đâu? Em nói có đúng hay không, thân là bác sĩ anh khuyên em không nên vận động mạnh, nhưng nếu thân là bằng hữu, anh vẫn có thể hiểu cho sở thích của vợ chồng nhỏ nhà em...
-Ai là vợ chồng nhỏ với anh ta chứ?!!
Điềm Tâm xốc mạnh tấm chăn lên, để lộ gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nổi giận đùng đùng quay sang anh bác sĩ quát.
-Haha, mặc dù là lúc vừa nhập viện, Diệc Nhiên đã lấy thân phận anh trai để ký tên cho em, nhưng mà mấy ngày nay đến đây, người sáng suốt nhìn qua cũng biết rõ hai người là người yêu của nhau rồi.
Anh bác sĩ cười hì hì, mở trừng hai mắt nhìn Diệc Nhiên rồi lại quay sang Điềm Tâm:
-Đừng thẹn thùng làm gì, lúc này anh không đem theo hộ lý đâu, với lại anh cũng là bạn học với chồng em, em xem chồng em bình tĩnh như vậy, em làm sao phải xấu hổ.
Đôi mắt trong veo của Điềm Tâm nhìn sang Trần Diệc Nhiên, quả nhiên thấy hắn thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế, mặt vui vẻ thưởng thức.
Ý thức lại việc cô đang bị anh bác sĩ trêu đùa, trong lòng Điềm Tâm lại nổi lên cơn giận dữ:
-Bác sĩ à?
Điềm Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào với anh bác sĩ, nhẹ gật đầu,vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng lại nói:
-Quả thực, nếu anh là bạn học của anh Diệc Nhiên, vậy thì cũng coi như là bạn của em rồi.
-Đúng vậy a đúng vậy a. - Bác sĩ liên tục gật đầu.,
-Nếu anh nói như vậy thì em sẽ không ngại ngùng với anh nữa.
Điềm Tâm tiếp tục cười, đôi mắt cười cong cả lên giống như trăng lưỡi liềm vậy.
-Không cần xấu hổ không cần xấu hổ. - Bác sĩ tiếp tục cười híp mắt gật đầu.
-Vậy cái đó, anh thích “Điểm lồi” hay là “Vân tay” ? “Siêu mỏng” hay “Bền bỉ”? “Bạc hà” hay “Nóng bỏng”?
Điềm Tâm chớp chớp đôi mắt trong veo, bộ dạng tò mò nhìn anh ta.
Nụ cười trên mặt anh bác sĩ liền vụt tắt, đôi mắt không được tự nhiên sau cặp kính liếc nhìn Trần Diệc Nhiên, ngụ ý “Em gái kiêm vợ của cậu hỏi mình như vậy, thật không sao chứ?”