Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 183: Chương 183: Đêm nay hẹn hò nhé? 13




Chương 184: Đêm nay hẹn hò nhé? 13

Điềm Tâm ngồi trên giường bệnh mà cười đến ngã trái ngã phải, Trần Diệc Nhiên cũng cười không kiềm chế được.

Anh bác sĩ có chút buồn bực mà đứng một bên giường, nhìn hai người bọn họ cười không khác gì nhau lắm, lúc này mới buồn buồn mở miệng nói:

-Buồn cười đến vậy sao?

“Khục khục...” - Trần Diệc Nhiên làm mặt nghiêm túc, nén cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua Điềm Tâm, sau đó nói giọng trách cứ:

-Điềm Tâm, dù gì thì cậu ta cũng là bạn học của anh, sao em có thể nhỏ mọn như vậy, chỉ cho có một hộp?

Điềm Tâm lập tức lĩnh ngộ, vội vàng vui vẻ ra mặt, nói với bác sĩ:

-Anh Diệc Nhiên nói đúng, nói như vậy thì anh cũng là bạn của em, chỉ cho anh một hộp “Siêu mỏng” thật sự là hơi áy náy, trong túi này còn nhiều loại khác, anh ngắm được cái nào thì ngắm, thích cái gì thì lấy, không lấy tiền, không lấy tiền, toàn bộ cũng không lấy.

Trong đầu anh bác sĩ lại u ám, giọng điệu này nghe có khác gì như đang rao bán nhà giữa đường phố không?

Điềm Tâm hết sức hào phóng, nhét thêm mấy hộp “Điểm lồi” cùng “Vân tay” vào tay anh bác sĩ, lúc này mới hài lòng phủi tay nói:

-Nếm thử nếm thử nhiều vào nhé, người trưởng thành mà, không được mắc cỡ.

Anh bác sĩ hoàn toàn hóa đá, trong tay cầm một đống hộp kẹo, ném cũng không được, trả lại cũng không xong, sau cùng Trần Diệc Nhiên mới cất giọng lạnh lùng phía sau:

-Cậu không phải đến xem bệnh sao, kẹo cũng cầm rồi còn đứng đó làm cái gì?

“A a...” - Anh bác sĩ liền vội vàng gật gật đầu, tiện tay đem đống kẹo cho vào túi áo, sau đó cầm lấy tập hồ sơ, hướng phía Điềm Tâm hỏi:

-Hôm nay cảm giác thế nào? Để anh nhìn vết mổ xem.

Anh ta nói xong liền xốc tấm chăn trên người Điềm Tâm lên, xé mở dải băng trên vết mổ, cẩn thận quan sát một lát, sau đó đem băng dính dán lại một lần nữa rồi nói:

-Được rồi, khôi phục rất tốt, ngày mai có thể tháo truyền giảm đau xuống.

-Cái gì?

Điềm Tâm khiếp sợ nhìn hắn:

-Vì sao? Lấy xuống vết thương sẽ đau trở lại đó!

-Không sao đâu, mạch máu ở vết thương đã lành lại rồi, cho dù có đau một chút nhưng cũng có thể chịu đựng được, cái giảm đau này thực chất cũng là thuốc tê thôi, dùng nhiều không tốt đâu.

Anh bác sĩ vừa ghi chép trên kẹp hồ sơ vừa thuận miệng giải thích cho Điềm Tâm.

-Bác sĩ, anh thật sự không phải dùng việc công trả thù riêng đấy chứ?

Điềm Tâm hai mắt lưng tròng nhìn anh ta, quả thật cô rất sợ đau!

Anh bác sĩ đang hí hoáy ghi trên kẹp hồ sơ thì bất ngờ “rẹt” một cái, ngòi bút kéo một nét dài mảnh, anh ta khó hiểu ngẩng đầu nhìn Điềm Tâm, một hồi lâu mới mở miệng nói:

-Trông anh giống kiểu người như vậy lắm sao?

“Á!” - Điềm Tâm ánh mắt vô tội nhìn anh ta, cuối cùng lắc lắc đầu nói:

-Thoạt nhìn cũng không giống.

-Ừ. - Bác sĩ lại tiếp tục cúi đầu viết gì đó.

-Nhưng mà nhìn người không thể xem bề ngoài, nước biển cũng đâu thể đo bằng đấu đâu? - Điềm Tâm tiếp tục nói:

-Anh xem, anh Diệc Nhiên bình thường nhìn qua thì là một người nghiêm túc, nhưng bây giờ đâu phải như vậy đâu...Ai biết được anh có phải là người hẹp hòi hay không cơ chứ?

Khóe môi Trần Diệc Nhiên đang cười bỗng trở nên cứng đơ, ngòi bút trong tay anh bác sĩ cũng nặng nề kéo lê một đường trên giấy...

Bầu không khí trong phòng bệnh trong nháy mắt cũng ngưng lại.

Anh bác sĩ hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang Điềm Tâm nở nụ cười một cách chuyên nghiệp, giọng nhẹ nhàng:

-Được rồi cô bé, xem ra em không có vấn đề gì rồi, anh đi trước đây, còn nhiều phòng khác phải kiểm tra nữa, gặp lại sau nhé!

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.