Chương 173: Đêm nay hẹn hò nhé? 2
Trần Diệc Nhiên không hề để ý đến ánh mắt ranh mãnh của chị em nhà Thẩm, điềm tĩnh mà đi vào, trong lòng cảm thấy có chút kì lạ.
Đôi mắt đen láy của hắn thoáng nhìn Điềm Tâm đang vùi đầu vào trong chăn, rồi lại quay sang nhìn chị em họ Thẩm đang nhìn mình ranh mãnh, giọng trầm thấp hỏi:
-Điềm Tâm, em làm sao vậy?
-Không có gì.
Điềm Tâm lí nhí như tiếng muỗi vo ve, đôi mắt trong veo liếc nhìn trộm Diệc Nhiên, trong lòng không ngừng oán trách, tại sao môi hắn lại không có bất kì dấu hiệu sưng đỏ gì hết vậy...
Kì thật sáng nay khi cô tỉnh lại thì Trần Diệc Nhiên đã đi đâu mất tiêu rồi, chỉ để lại giấy nhắn ở đầu giường, nói là phải đi trước để đến công ty.
Điềm Tâm vốn đang lo lắng cho Trần Diệc Nhiên suốt đêm qua không ngủ, sáng nay chắc không có tinh thần để đi làm, nhưng nhìn thần thái hồng hào, dáng người rắn rỏi trong bộ vét chỉn chu của hắn lúc này, thoạt nhìn dường như không có chuyện gì đã xảy ra cả.
Ngay lúc này, cô thậm chí còn nghi ngờ, những lời đêm qua Trần Diệc Nhiên nói lúc ôm cô vào lòng có phải chỉ là một giấc mơ không?
-Trần Diệc Nhiên, anh đến rồi sao? - Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tâm chớp chớp, mở một nụ cười ranh mãnh, trầm thấp nói:
-Điềm Tâm của anh không sao đâu, chỉ là ngượng ngùng tí thôi, bọn em đang thảo luận về con muỗi lớn trong phòng này.
-Con muỗi lớn? - Trần Diệc Nhiên nhíu mày, đến bên giường bệnh của Điềm Tâm ngồi xuống, đem mấy thứ đang cầm trên tay đặt lên đầu giường, sau đó quay sang hỏi Điềm Tâm:
-Con muỗi gì vậy? Đêm hôm qua em ngủ không được ngon giấc hả?
Điềm Tâm càng vùi mình sâu hơn vào trong chăn, trong lòng khóc không ra nước mắt. Sớm biết Trần Diệc Nhiên nối gót chị em nhà họ Thẩm vào đây như thế này thì chắc cô đã không bịa chuyện cái con muỗi lớn kia...
-Điềm Tâm? - Trần Diệc Nhiên càng thêm nghi ngờ, từ khi hắn vào đến giờ, Điềm Tâm cứ cúi đầu không nhìn hắn lần nào, cái này thật sự không giống với phong cách của cô lắm...
-Haha, chị ấy ngượng đấy, miệng chị ấy bị con một con muỗi lớn cắn nên vừa sưng vừa đỏ, vì xấu hổ nên không dám nhìn anh đấy!
Thẩm Thị cười như tên trộm, đứng đầu giường mà giải thích với Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên nhíu đôi lông mày thanh tú, khóe miệng nhếch lên, hắn đưa bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Điềm Tâm lên, cười xấu xa:
-Điềm Tâm, em thật sự bị muỗi cắn sao?
Điềm Tâm vốn một mực sẽ không nhìn Trần Diệc Nhiên, nay lại bị hắn nâng cằm lên, bất đắc dĩ cô mới ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn vẻ mặt xấu xa của hắn, chu đôi môi vừa sưng vừa đỏ, nhăn nhó “Ừ” một tiếng.
Trần Diệc Nhiên nhìn bờ môi còn hồng hào lúc hắn rời đi nay lại sưng tấy như thế của cô, trong lòng lập tức hiểu được, chỉ là vẫn thản nhiên cất giọng trầm ấm:
-A...con muỗi này quả thật cắn cũng lợi hại đấy, lát nữa ăn cơm trưa xong, anh sẽ dắt em đi mua hộp nhang đuổi muỗi.
Điềm Tâm dùng sức mở mắt to hết cỡ mà trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng lại không biết nên đáp thế nào, đành xấu hổ gật gật đầu.
Thẩm Tâm cùng Thẩm Thị cứ đứng đó mà thưởng thức màn kịch của hai người.