Chương 43: Điềm Tâm tỏ tình (1)
Ngay sau khi chú rể và cô dâu kính trà cho cha mẹ bên ngoại, đến lúc lắng nghe cha mẹ dạy bảo. Đợi khi tất cả tiến hành xong thì đúng lúc là sáu giờ mười tám phút, chú rể bế cô dâu lên trong tiếng chúc phúc của mọi người, bước tới xe hoa đang dừng ở ngoài cửa. Trần Diệc Nhiên chậm rãi đi đến cạnh Điềm Tâm, vỗ nhẹ đầu của cô, thấp giọng nói:
- Đi thôi.
- Đi đâu ?
Điềm Tâm trưng vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
- Đến nhà chú rể.
Trần Diệc Nhiên có chút bất ngờ nhìn Điềm Tâm nói:
- Quá trình đón dâu em cũng không biết ?”
- Em thật không biết, ngày hôm qua các chị nói, em đi theo phù rể là được rồi.
Điềm Tâm có chút xấu hổ đi theo Trần Diệc Nhiên, một người đi một người bên cạnh hỏi:
- Đúng rồi, anh họ sao có thể là phù rể được ?
- Chú rể và anh là bạn thời đại học
Trần Diệc Nhiên đi tới bên ngoài cửa, nhìn thấy chú rể đã ôm cô dâu vào xe hoa, vì vậy liền đi tới một chiếc xe con phía sau bọn họ, mở cửa sau nhìn Điềm Tâm ra động tác “mời”:
- Lên xe đi.
Điềm Tâm vội vàng ngồi vào trong xe. Trần Diệc Nhiên đóng cửa xe giúp cô sau đó vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào. Hai bọn họ cùng ngồi hàng ghế sau, Điềm Tâm có chút khẩn trương uống một ngụm nước, khóe mắt vụng trộm liếc khẽ Trần Diệc Nhiên một cái, trong đầu liều mạng muốn tìm chủ đề gì đó để trò chuyện nhưng lại vắt óc cả buổi vẫn không nghĩ được gì.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, vừa lúc nhìn ra phía ngoài cửa xe, đằng sau mấy chiếc xe vượt lên, mỗi chiếc ngoại trừ có lái xe cùng thợ chụp ảnh thì chỉ có hai người, ý tứ có đôi có cặp. Nhưng mà, thời gian trôi qua một lúc thì phía trước đầu xe vang lên tiếng “ đùng đùng” không dứt, tức thì xe chạy chậm lại.
- Từ đây đến nhà chú rể ước chừng còn một giờ
Trần Diệc Nhiên nhìn xe vừa chạy ra khỏi tiểu khu, quay đầu thuận miệng nói với Điềm Tâm
- Ừm
Điềm Tâm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Lập tức trong xe bị sự trầm mặc bao trùm lấy, Trần Diệc Nhiên nhắm mắt lại ngửa đầu ra sau, thoạt nhìn giống như hơi mệt chút, từ sau khi rời khỏi nhà cô dâu, nét ấm áp trên mặt anh liền biến mất không thấy gì nữa, cả người khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm. Điềm Tâm đột nhiên có chút phiền muộn ngồi thẳng dậy, vừa rồi làm sao cô lại không thể tìm đề tài cùng anh tâm sự, ví dụ như hỏi một chút về thời đại học của anh và anh rể hoặc sáng nay anh đến đón dâu cùng anh rể có phải dậy thật sớm như bọn cô hay không ?
Ngay khi Điềm Tâm đang thắc mắc, Trần Diệc Nhiên nhắm mắt lại mở miệng hỏi:
- Hàn Ngọc Oánh là chị của em ?&