Chương 225: Đột nhiên cảm thấy nguy hiểm (4)
- Vậy sáu giờ chiều thứ bảy chúng ta hẹn nhau ở quảng trường Hoàng Quan được chứ?
Tô Việt lấy lên dũng khí, rốt cuộc cũng nói ra hết với Điềm Tâm.
- Ơ... - Điềm Tâm chần chừ một chút, lắc lắc đầu tựa như đang suy nghĩ gì đó, thế nhưng nghĩ một lát lại dứt khoát không nghĩ nữa. Tiếp tục ngây ngô nhìn Tô Việt gật đầu nói - Ừ, thứ bảy gặp, đến lúc đó sẽ liên lạc.
- Được.
Tô Việt cao hứng gật đầu, lại vẫy tay với Điềm Tâm, lúc này ô tô mới phát ra tiếng động chạy đi.
Trần San San cũng uống một chút rượu, lúc này đã bắt đầu choáng vốn muốn chế nhạo Điềm Tâm vài câu thế nhưng lời còn chưa nói ra Trần Diệc Nhiên đã đạp phanh, thiếu chút nữa là cô nôn ra luôn rồi.
- Anh... Mở cửa xe chút đi.
Trần San San cố gắng kiềm chế mình không nôn, liếc mắt nhìn Trần Diệc Nhiên.
- Phía trước đột nhiên có người vượt qua.
Trần Diệc Nhiên không chút cảm xúc nói, ánh mắt nhìn qua Điềm Tâm đang ngồi ghế lái phụ, gia hỏa này...
Tuy rằng mắt đang trợn tròn thế nhưng ánh mắt đã không còn tiêu cự, cả người mất khống chế. Lúc nãy anh dừng xe cô cũng không có phản ứng gì, may là anh đưa tay kéo cô một cái mới không để cô đụng vào kính chắn gió phía trước.
- San San, anh đưa em về nhà trước.
Trần Diệc Nhiên vừa lái xe vừa bình tĩnh nói với Trần San San.
- Ừ, tùy anh thôi, tranh thủ thời gian về đi, hiện tại em chóng mặt lắm, muốn ngủ, anh mở cửa xe đi, nếu không nôn trên xe anh em không chịu trách nhiệm đâu.
Trần San San nằm lên chỗ ngồi phía sau, lại nhìn thoáng qua khuôn mặt đang mỉm cười của Điềm Tâm, nhịn không được mà lắc đầu:
- Không thể tưởng tượng được tửu lượng của gia hỏa này tốt vậy, đến bây giờ mà không có phản ứng gì, mẹ kiếp, về sau em không bao giờ uống rượu với cô ấy đâu.
- Thật sao?
Trần Diệc Nhiên thuận miệng hỏi, thế nhưng trong lòng đã hiểu rõ, chỉ sợ rằng giờ phút này Điềm Tâm đã say đến mức không có phản ứng gì nữa rồi.
Trước tiên vẫn nên đưa Trần San San về sau đó anh mới chậm rãi đưa Điềm Tâm về nhà cô ấy.
Trên đường đi Điềm Tâm chỉ cười ngây ngô nhìn Trần Diệc Nhiên, không nói gì cũng không ngủ được, cứ như thế ngồi yên tại chỗ.
Trần Diệc Nhiên thật là không chịu được ánh mắt của cô nữa, đành hỏi:
- Em nhìn cái gì vậy?
- Nhìn anh.
Điềm Tâm rất thành thật đáp lời, nụ cười trên gương mặt cung không thu lại.
- Anh có gì hay mà nhìn
Trần Diệc nhiên có chút im lặng, yếu không phải lúc này đang lái xe anh thật muốn đưa tay che ánh mắt Điềm Tâm lại.
- Tùy tiện nhìn đấy, không cho nhìn em không nhìn nữa.
Điềm Tâm nói một câu sau đó quay ra cửa sổ xe, tiếp tục cười ngây ngô.
Kỳ thật đây cũng không phải điều quan trọng, mà trọng điểm là bất kỳ Điềm Tâm nhìn cái gì cũng đều cười ngây ngô như vậy.
Đoạn đường cứ tiếp tục im lặng như vậy đến khi chạy đến dưới nhà Điềm Tâm.
Trần Diệc Nhiên dừng xe quay đầu nhìn Điềm Tâm nói:
- Đã đến.
- Ừ.
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà mình, sau đó nhìn Trần Diệc Nhiên nói cam ơn rồi mở cửa xe muốn bước ra.
Chỉ là cô thật sự đánh giá cao năng lực của mình. Tuy rằng thần trí cô xem như thanh tỉnh thế nhưng lại không thể nào khống chế thân thể. Cửa xe vừa mở ra cô dịch người một cái cả người đã trực tiếp nhào ra khỏi xe.