Chương 227: Đột nhiên cảm thấy nguy hiểm (6)
Anh yêu em. Ba chữ này giống như là ma chú, làm cho mọi thứ chung quanh đều dừng lại.
Điềm Tâm có chú ngây ngốc nhìn Trần Diệc Nhiên, nửa ngày sau đại não vẫn không kịp thích ứng, một lát sau mới không dám tin hỏi:
- Anh vừa nói cái gì?
- Anh nói anh yêu em, Điềm Tâm.
Vốn Điềm Tâm đang thanh tỉnh thế nhưng thoáng cái đã choáng váng rồi.
Ngôn từ này thuộc mệnh lệnh cao cấp, đầu óc cô chưa từng tiếp xúc qua thế nên hậu quả dẫn đến là Điềm Tâm ngước đôi mắt trong suốt chớp chớp, nhìn chằm chằm Trần Diệc Nhiên, khuôn mặt anh tuấn trong chốc lát, sau đó trực tiếp nhắm hai mắt lại.
- Điềm Tâm?
Lòng Trần Diệc Nhiên cả kinh, vội vàng đỡ thân thể mềm nhũn của cô, vốn tưởng rằng cô không thoải mái chỗ nào nên ngất đi nhìn kỹ một chút mới biết là ngủ say.
Trần Diệc Nhiên lập tức dở khóc dở cười. Lần đầu tiên trong đời anh tỏ tình với một cô gái, kết quả cô gái kia sau khi nghe anh bày tỏ thì trực tiếp ngủ rồi.
Ngày hè trên tán cây không ngừng nghe tiếng ve kêu.
Gió nhẹ nhàng thổi qua gương mặt.
Cô gái kia đã ngủ say trong lòng anh, gương mặt trắng nõn, hồng nhuận, cánh môi hơi nhạt màu cong lên.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn Điềm Tâm, trên người cô còn có mùi rượu thoang thoảng.
Vừa rồi cô gái nhỏ kia đánh anh một trận giờ này lại yên tĩnh như bé thỏ con vừa sinh ra, hồn nhiên ngây ngốc nằm trong ngực anh.
Trần Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, hai tay hơi dùng sức ôm Điềm Tâm vào trong ngực.
Sau đó lấy chìa khóa nhà, đưa cô vào nhà.
Ngày hôm sau lúc Điềm Tâm tỉnh lại, có chút mờ mịt nhìn trần nhà.
Trong trí nhớ cuối cùng của cô là lúc đang ăn cơm với Trần Diệc Nhiên và Trần San San ở nhà hàng, thế nhưng thế nào lại đổi lại nhà mình rồi.
Điềm Tâm ôm đầu có chút đau nhức, miễn cưỡng chống đỡ bản thân ngồi dậy.
Quả nhiên hôm qua uống rượu say, lúc này đầu cô đau như muốn vỡ ra rồi.
Thế nhưng chuyện sau đó cô còn không nhớ rõ nữa. Duy nhất điều cô nhớ rõ là hình như cô mơ thấy một giấc mộng rất đẹp.
Trong mộng Trần Diệc Nhiên vẻ mặt đầy ôn nhu, ánh mắt cưng chiều nhìn cô nói anh yêu em.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ thế giới của cô như nở rộ, bầu trời sáng lên từng bông pháo hoa sáng chói, vô số những ánh sao lấp lánh.
Thế nhưng được rồi, chẳng qua là giấc mộng thôi.
Trong hiện thực, làm sao Trần Diệc Nhiên có thể nói anh yêu em với cô được chứ, anh chỉ biết nói học tập tốt mà thôi.
Điềm Tâm lắc lắc đầu, chóng mặt đứng dậy, lảo đảo đi về phòng bếp, định tìm một chút nước để uống.
Mới đi được vài bước thì điện thoại cô đã rung lên.
Điềm Tâm sửng sốt hồi lâu, lúc này mới nhìn về chiếc điện thoại ba tháng không gặp, cầm lên nhìn mới biết là tin nhắn đến từ Tô Việt:
- Điềm Tâm, nhớ sáu giờ tối thứ bảy, quảng trường Hoàng Quan nhé.
Điềm Tâm cong đầu suy nghĩ hồi lâu lúc này mới nhớ hình như cô đã đồng ý đi xem phim với Tô Việt.
Chần chừ một chút cô trả lời “Ừ” một tiếng rồi đi rót nước.