Chương 229: Đột nhiên cảm thấy nguy hiểm (8)
Điềm Tâm có chút chột dạ lén ngẩng đầu nhìn bọn họ, bố mẹ của Trần Diệc Nhiên dưới sự dẫn dắt của người khác đã đi về chỗ ngồi của mình.
Trần Diệc Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ nói chuyện phiếm với chú rể.
Thoạt nhìn quan hệ của hai người họ thật sự không tệ. Nói không chừng trong vô số những tiệc cưới bắn đại bác không tận này cô cũng đã từng gặp qua Trần Diệc Nhiên chỉ là không biết nhau mà thôi.
Điềm Tâm suy nghĩ như vậy không nhịn được mà dịch sang người mẹ mình, trong lòng thầm cầu nguyện đừng để cho Trần Diệc Nhiên nhìn thấy mình, ngàn vạn lần đừng để anh nhìn thấy mình.
Chỉ tiếc trời cao không chiều lòng người. Mẹ Điềm Tâm trừng mắt với Điềm Tâm đang chuẩn bị hỏi tại sao cô cứ lấn vào người mình nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trần Diệc Nhiên đang nói chuyện với chú rể.
- Diệc Nhiên?
Mẹ Điềm Tâm lập tức tươi cười đứng dậy túm lấy cổ áo Điềm Tâm bước về phía Trần Diệc Nhiên.
Anh quay đầu chào chú rể sau đó bước về phía bọn họ.
Mẹ Điềm Tâm kéo cô đứng trước mặt Trần Diệc Nhiên sau đó híp mắt cười với anh:
- Diệc Nhiên, hôm nay cũng đến sao, bố mẹ cháu đâu?
- Dì nhỏ. - Trần Diệc Nhiên mỉm cười chào hỏi với bà ấy, sau đó chỉ về phía chỗ mà bố mẹ mình đang ngồi, thấp giọng nói - Bọn họ đã vào chỗ ngồi, mọi người ngồi ở đâu.
- Ở bên kia, cách bố mẹ cháu mấy bàn thôi.
Mẹ Điềm Tâm chỉ vào chỗ ngồi của mình, quả nhiên cách bố mẹ Trần Diệc Nhiên hai bàn lớn.
- Đúng rồi, Diệc Nhiên, còn chưa kịp cảm ơn cháu ba năm cấp ba đã phụ đạo thêm cho Điềm Tâm. Kỳ thi đại học vừa kết thúc có không ít bài đã từng được cháu phụ đạo qua cho em đấy.
Mẹ Điềm Tâm cười hì hì nhìn Trần Diệc Nhiên cười nói.
- Mẹ. Còn từng nói như thế khi nào?
Điềm Tâm không cam tâm tình nguyện ngẩng đầu chất vấn mẹ mình.
Mẹ Điềm Tâm dùng sức nhéo tay Điềm Tâm một cái, thừa lúc Trần Diệc Nhiên không chú ý, hung hắn trừng mắt nhìn cô, sau đó tiếp tục cười nói.
- Cái con nhóc này, hôm qua còn la hét đòi mời cháu ăn cơm muốn cảm ơn cháu ba năm qua luôn giúp đỡ đấy.
- Mẹ, con căn bản chưa từng nói lời này.
Điềm Tâm hoàn toàn mất hứng, cô vốn đã tách ra khỏi Trần Diệc Nhiên rồi. Lần trước nói sau này gặp lại xem như chưa quen biết, lần trước lúc ăn cơm với Trần San San, anh cũng đã giả vờ không quen cô. Chỉ hỏi Trần San San muốn ăn gì. Rồi cả mấy hôm trước cô còn đánh Trần Diệc Nhiên, mẹ của cô lại nhanh chóng phá vỡ danh dự của cô như vậy, về sau cô làm sao ngẩng đầu trước mặt Trần Diệc Nhiên đấy.
- Ha ha, xấu hổ, đứa nhỏ này xấu hổ sao?
Mẹ Điềm Tâm lúng túng cười nhìn Trần Diệc Nhiên. Bàn tay đang nắm tay cô càng tăng thêm lực.
- Người nào xấu hổ. Không phải là để con học thêm khóa bổ sung đao, làm gì phải mang ơn như vậy, yêu cầu anh ta bổ sung anh ta không bổ sung, cũng không cần cầu xinh anh ta.