Chương 222: Đột nhiên có cảm giác nguy hiểm
Tô Việt này có lẽ cũng không phải người đơn giản.
Trần Diệc Nhiên nhìn Tô Việt ưu nhã diễn tấu ca khúc này không hiểu tại sao lại sinh ra một cảm giác nguy hiểm.
Diễn tấu hoàn tất. Điềm Tâm và Trần San San hoàn toàn chìm đắm trong âm sắc tuyệt vời kia.
Trần San San nhìn Tô Việt ánh mắt sáng lên, thiếu chút nữa đã bổ nhào đến trực tiếp nuốt cậu ta vào trong bụng rồi.
Trần Diệc Nhiên vỗ tay, giọng nói bình tĩnh nói:
- Diễn tấu không tậ, thế nhưng tay trái gẩy dây cung liên tục, có chút không thoát được.
Tô Việt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên vẻ mặt nước chảy mây trôi, thế nhưng trong lòng thì không dám tin.
Những người có thể diễn dịch ra bản tấu này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà người nghe được cậu ta trong quá trình chơi mắc phải lỗi ngay cả thầy giáo của cậu cũng khó làm được.
- Tôi nói sai sao?
Trần Diệc Nhiên nhìn Tô Việt mỉm cười, nhàn nhạt hỏi.
- Không - Tô Việt sửng sốt một chút sau đó cứng ngắc gật đầu, ngạc nhiên hỏi - Anh... Anh từng diễn tấu qua bài này rồi?
Trần Diệc Nhiên ngồi yên vị trí, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười tà mị, đôi mắt thâm sau lóe lên tâm tình khó nắm bắt.
Cuối cùng anh chậm rãi đứng dậy đi dến bên người Tô Việt, động tác ưu nhã xắn tay áo lên, sau đó hơi kéo kéo rộng cà vạt, cởi bỏ hai nút áo sơ mi, rồi nhận lấy đàn vi-ô-lông trong tay Tô Việt, động tác thành thục đặt lên vai mình.
Anh nhẹ nhàng gẩy gẩy dây cung, lại thử một chút vị trí từng dây nhạc, sau đó nhìn bọn họ một cười, giọng nói thản nhiên:
- Lâu rồi còn chưa đụng đến, anh thử một chút.
Anh vừa dứt lời thì tiếng đàn còn mênh mông mạnh mẽ hơn cả lúc nãy vang lên.
Bốn dây cung đàn vang lên, âm điệu như có sinh mẹnh vậy hóa thành một làn máu nhiệt huyết dũng mãnh rơi vào tai bọn họ.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy lúc nãy Tô Việt diễn tấu có chút êm tai, thế nhưng bây giờ nghe Trần Diệc Nhiên chơi đàn lại phảng phất có một bức tranh hiện ra ngay trước mắt.
Trong đêm yên tĩnh, gió lạnh gào thét, trong khung cảnh xa xưa thần bí, hoa Mạn Đà La nở rộ, dường như dây leo quấn chặt lấy cô.
Cô nghe giai điệu sôi sục này nỗi lòng dâng đến cổ họng, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, dường như theo từng âm luật vang lên đã đi dạo khắp một vòng châu âu ở thế kỷ 19.
Tô Việt nhìn Trần Diệc Nhiên diễn tấu đến hoàn mỹ, kỹ xảo bay vọt, thậm chí âm thanh rung động, thì tâm tình lập tức bành trướng. Thậm chí cậu ta chưa từng thấy thầy giáo của mình diễn tấu ca khúc này hoàn mỹ đến vậy.
Thế nhưng ở trước mắt, Trần Diệc Nhiên diễn táu làm cho cậu lập tức sùng bái.
Đợi đến khi ca khúc kết thúc. Toàn bộ người trong phòng đều trả nên yên tĩnh.
Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt nhìn thoáng qua mọi người đang còn khiếp sợ, thì trả lại cây đàn vi-ô-lông về tay Tô Việt, thuận miệng nói:
- Chê cười rồi.