Chương 257: Em gái còn là bạn gái? 5
-Đó là điều hiển nhiên rồi, à...dĩ nhiên Lục tổng cũng rất được săn đón, nhưng tiếc là anh ấy có bạn gái mất rồi. - Mỹ Đình đầy tiếc nuối nhìn Điềm Tâm, luôn miệng thở dài nói:
-Vì vậy Trần tổng chính là nam thần độc thân đẹp trai nhất công ti đấy.
Điềm Tâm gật gật đầu, xem ra lần trước Trần Diệc Nhiên nói đúng, người vừa đẹp trai mà độc thân trong công ti, quả nhiên chỉ có hắn.
-Vì vậy, Điềm Tâm à, tiết lộ cho chị tí xíu đi. - Mỹ Đình ánh mắt chờ đợi nhìn Điềm Tâm.
-Ách... - Điềm Tâm quay đầu, liếc nhìn Trần Diệc Nhiên đang tiến vào văn phòng rồi lại liếc qua Mỹ Đình, cười tủm tỉm nói:
-Hay là lát nữa để em hỏi giùm cho chị nhé?
-Thật không? Tốt quá! - Mỹ Đình lập tức phấn khích.
Trần Diệc Nhiên đẩy cửa vào,nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ rồi giơ lên tập văn kiện trong tay, hướng phía Mỹ Đình nói:
-Tập văn kiện rơi ở văn phòng Lục tổng, thật ngại quá để cô tìm lâu.
-Không đâu, không đâu, người ngại là tôi mới phải. Đã đến trễ còn để Trần tổng phải lặn lội đến công ti một chuyến.
Mỹ Đình liền đứng dậy đi đến bên Trần Diệc Nhiên, nhận tập tài liệu, vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng.
Điềm Tâm nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên, đột nhiên mở miệng nói:
-Anh Diệc Nhiên?
-Hả? - Trần Diệc Nhiên đến trước bàn làm việc, cầm lấy chìa khóa xe được đặt ở trên bàn, nhìn Điềm Tâm.
-Ha ha... - Điềm Tâm nhìn hắn cười cười, giọng ranh mãnh nói:
-Nghe nói mấy nhân viên nữ trong công ti rất quan tâm đến đời sống tình cảm của anh, anh à, anh thích mẫu con gái thế nào?
Trần Diệc Nhiên giật mình, nhìn Điềm Tâm điệu bộ cười không mấy tốt đẹp, sau đó lại thoáng nhìn ánh mắt chờ đợi của Mỹ Đình, trong lòng hắn lập tức hiểu rõ.
-Này cô bé, hỏi nhiều vậy làm gì, em thì biết cài gì thích với chả không thích. - Trần Diệc Nhiên sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn, giọng nói có chút hung dữ nói với Điềm Tâm.
-Ai da, anh à đừng có ngại nha. - Điềm Tâm cười nghẹn cả cổ, nhịn không được lại tiếp tục trêu:
-Lần trước không phải anh bảo với em là thích mẫu người hoạt bát đáng yêu sao?
Trần Diệc Nhiên đôi mắt sâu thẳm nhìn cô:
-Em biết rõ là anh thích...
-Đúng rồi, Anh thích con gái da trắng trắng, mắt to to và hay cười, đúng không? - Điềm Tâm liền cắt ngang hắn mà lớn tiếng nói.
Mỹ Đình đứng một bên, tranh thủ thời gian cầm bút len lén ghi lại.
Trong đầu Trần Diệc Nhiên xám xịt, không biết Điềm Tâm đang muốn giở trò gì. Hắn liếc qua Mỹ Đình một cái rồi túm lấy cánh tay Điềm Tâm, kéo ra khỏi phòng làm việc:
-Đi thôi, về nhà, em còn phải uống thuốc nữa.
-A a, em còn chưa nói xong... - Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên mà không nhịn được cười.
Trần Diệc Nhiên thản nhiên lườm cô một cái, túm cổ áo cô lôi đi như xách một con gà mà đi ra khỏi văn phòng hắn.
Các nhân viên đang làm việc ở bên ngoài thấy Trần Diệc Nhiên kéo Điềm Tâm đi ra, liền tò mò nhìn theo nhưng sau khi nhận lại cái nhìn cảnh cáo của Trần Diệc Nhiên thì lại nhanh chóng giả bộ làm việc chăm chỉ.
Trần Diệc Nhiên cứ như vậy mà lôi Điềm Tâm ra tận bãi đổ xe mới buông ra, cau mày hỏi:
-Em với Mỹ Đình đang nói chuyện gì vậy?
-Nói về mẫu người anh thích đó mà... - Điềm Tâm nháy mắt mấy cái, ánh mắt vô tội nhìn hắn.