Chương 74: Em là bạn gái giả (2)
- Rất thấp phải không ạ?
Điềm Tâm nhìn vẻ mặt khó xử của anh, sau đó thay anh nói ra.
- Ừm... Cũng không phải rất thấp...
Trần Diệc Nhiên do dự không biết mình có nên an ủi cô một câu hay không.
- Như vậy còn không phải rất thấp sao? - Điềm Tâm mở lớn mắt nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó lại gật đầu tự nói tiếp - Chắc thế, thi đầu vào lớp em còn có một người được 18/100 thôi.
Trần Diệc Nhiên hoàn toàn câm lặng.
- Thế nhưng bài kia lại bài kiểm tra thấp nhất, còn em là thấp nhì...
Điềm Tâm ngước đôi mắt trong trẻo nước mắt lưng tròng nhìn Trần Diệc Nhiên, phiền muộn nói:
- Nếu không phải do môn vật lý kéo xuống thì bài khảo sát tháng này của em tệ nhất cũng nằm trong top mười.
Trần Diệc Nhiên gật đầu, cau mày nhìn bài thi với điểm số vô cùng thê thảm kia, sau đó cam chịu số phận thở dài một hơi nói:
- Vậy anh nói cho em từ khái niệm cơ bản nhé.
- Vâng.
Điềm Tâm cũng khó khăn gật đầu.. khái niệm cơ bản... Đã đến độ không thể nào cứu vãn này rồi sao...
Sau một buổi sáng nghiêm túc học hành, Trần Diệc Nhiên đã dùng hết ba phần tư thời gian giảng giải bài tập vật lý cho Điềm Tâm, thời gian còn lại phụ đạo thêm môn toán cho cô.
Cũng may điều làm cho anh thấy vui mừng chính là Điềm Tâm tuy thành tích toán có kém hơn các môn khác thế nhưng so với vật lý thì tốt hơn nhiều, đa số bài cơ bản đều có thể làm được.
Sau khi buổi phụ đạo kết thúc, hai mắt Điềm Tâm sùng bái nhìn Trần Diệc Nhiên, hâm mộ nói:
- Anh Nhiên, lúc anh lên cấp ba điểm vật lý của anh rất cao phải không. Những bài tập này bình thường em giống như lạc vào sương mù ấy, thế nhưng anh giảng một chút em lại cảm thấy rất dễ hiểu.
Trần Diệc Nhiên hơi ngơ ngác một chút, sau đó lạnh nhạt nói với Điềm Tâm:
- Xem như không tồi, trước đây đều đạt điểm tối đa.
Điềm tối đa? Điềm Tâm trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn anh, sau nửa ngày mới gật đầu nói:
- Vâng... Thật giỏi...
Trần Diệc Nhiên cúi đầu nhìn sự sùng bái trong ánh mắt người bạn nhỏ kia không nhịn được mà lắc đầu.
- Đúng rồi, anh Nhiên, tháng sau là kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, từng lớp bọn em đều có một tiết mục tham gia, anh có đến xem không?
Điềm Tâm như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn Trần Diệc Nhiên đầy mong chờ dò hỏi.
- Kỷ niệm một trăm năm thành lập trường?
Trần Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, hình như năm nay đúng là vừa tròn một trăm năm xây dựng trường.
- Đúng thế? Anh Nhiên, anh cũng là học sinh cũ, ngày kỷ niệm thành lập trường thì cả trường được nghỉ một ngày, lúc đó anh có đến không?