Chương 82: Giả làm bạn gái (10)
Điềm Tâm kêu lên một tiếng, cô giáo Vu lập tức nghi hoặc :
- Em làm sao vậy ?
- Dạ...không, không có gì.
Điềm Tâm tràn ngập nước mắt, nghiến răng nói:
- Vừa rồi là em sơ ý cắn trúng lưỡi.
- Ra vậy...
Cô giáo Vu thở hắt ra nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm nhớ tới mục đích tới đây, mắt đảo xung quanh lại nghĩ tới một kế sách, cô cười cười hỏi qua Trần Diệc Nhiên:
- Anh và cô giáo vì sao lại ở chỗ này ?
- Bạn bè gặp mặt.
Trần Diệc Nhiên ném lại một câu không hơn không kém.
- Ồ...
Điềm Tâm gật đầu, tiếp tục nói với Trần Diệc Nhiên:
- Lần trước em có mượn sạc điện thoại của chị dâu, vừa hay em có mang theo, anh mang về giúp em.
- Được !
- Chị dâu ?
Cô giáo Vu ngỡ ngàng lên tiếng, nhìn Trần Diệc Nhiên hỏi:
- Anh kết hôn rồi ?
Điềm Tâm liều mạng trước khi Trần Diệc Nhiên lên tiếng liền trả lời:
- Cũng không hẳn, nhưng mà cũng nhanh thôi, phiền ở chỗ là người trong nhà cũng không chịu nhận chị dâu. Vì vậy luôn nghĩ cách giới thiệu bạn gái cho anh họ. Nhưng mà cô giáo không phải chính là bạn gái được giới thiệu cho anh ấy chứ ?
- Không, không phải !
Cô giáo Vu há miệng sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói:
- Cô và anh họ em chỉ là bạn, có chút việc nên gặp nhau bàn bạc.
Điềm Tâm gật đầu, vẻ mặt tỏ vẻ tiếc nuối:
- Tiếc quá, thật sự chị ấy rất tốt nhưng mà bác trai và bác gái lại không đồng ý. Lại nói, hình như vợ của anh hai cũng không thích, người yêu anh ba thì ngại không xinh đẹp…
- Em rốt cuộc có bao nhiêu anh trai ?
Cô giáo Vu càng lúc càng mông lung, lời của Điềm Tâm không hiểu một từ nào.
- Chính xác là nhiều hơn hai người.
Điềm Tâm lễ phép nói với cô giáo:
- Bạn gái của anh họ em rất đặc biệt, vừa dịu dàng, vừa nóng bỏng, hơn nữa còn khiến người khác say mê. Vậy mà không biết vì sao bác gái của em lại không thích.
...
Sắc mặt cô giáo Vu càng lúc càng khó coi. Đương nhiên, người đàn ông ngồi cạnh cô cũng không khá hơn chút nào.
- Thật xin lỗi, tôi còn có việc, lần sau gặp lại chúng ta hãy nói chuyện tiếp.
Cô giáo Vu vờ nhìn điện thoại, sau đó áy náy đứng dậy.
- Vậy không làm mất thì giờ của cô nữa !
Trần Diệc Nhiên chậm rãi đứng lên, có ý tiễn cô giáo Vu rời đi.