Chương 216: Giả vờ như không quen (5)
Xe chạy thẳng đến nhà hàng Hương Tụng. Điềm Tâm trước cửa nhà hàng cũng gặp được một người không tưởng.
- Điềm Tâm.
Tô Việt đứng trướ mặt cô, vẻ mặt kinh hỉ nhìn cô.
- Tô Việt, sao cậu lại ở chỗ này?
Điềm Tâm vừa xuống xe đã nhìn thấy đứng ở cửa nhà hàng Tây, vậy nên vội vàng chào hỏi.
- Tớ... Ừm... Tớ làm thêm ở chỗ này.
Tô Việt chần chừ một chút sau đó cười cười nhìn Điềm Tâm.
- Làm thêm?
Lúc này Điềm Tâm mới chú ý âu phục Tô Việt mang trên người, có nơ quả nhiên không khác trang phục của nhân viên phục vụ lắm.
- Một giờ trước kỳ thi đại học mới chấm dứt, một giờ sau cậu đến nơi này làm thêm rồi sao? - Điềm Tâm nghi ngờ nhìn cậu ta, sau đó vòng quanh Tô Việt hai vòng, chậc lưỡi - Tốc độ tìm việc của cậu cũng quá thần thánh rồi.
- Tiệm này là người quen nhà tớ mở, tớ chỉ thuận tiện đến giúp đỡ chút thôi. - Tô Việt cười cười sau đó nhìn Trần San San và Trần Diệc Nhiên sau lưng Điềm Tâm chần chờ hỏi - Hai người bọn họ là...
- Trần San San lớp bên cạnh, có lẽ cậu biết - Điềm Tâm chỉ vào San San giới thiệu cho Tô Việt, sau đó liếc nhìn Trần Diệc Nhiên, tiếp tục nói - Đây là anh trai San San, Trần Diệc Nhiên cũng xem như quen biết với nhà tớ, dù sao tớ cũng gọi anh ấy bằng anh.
- Vậy sao, chào mọi người. - Tô Việt cười lễ phép với bọn họ, sau đó đưa tay ra sau lưng bày ra tư thế “mời” rồi nói - Đi theo tớ, tớ giúp mọi người sắp xếp chỗ ngồi.
- Oa, Điềm Tâm, các cậu nổi bật quá. - Trần San San nhìn Tô Việt thì lập tức biến thành ánh mắt trái tim - Hình như cậu ta rất quen thuộc với cậu, Điềm Tâm, người đàn ông kia cũng đã biến mất đã lâu, cậu có muốn cân nhắc đến người này không?
- Đừng nói lung tung - Điềm Tâm thấp giọng nhìn Trần San San - Chúng tớ chỉ là bạn tốt.
- Bạn tốt thì sao, tớ không phải nói với cậu rồi sao, lâu ngày sinh tình đáng tin cậy hơn đấy. - Trần San San nhếch miệng nhìn Điềm Tâm nhỏ giọng nói - Tớ nhớ hồi lớp mười hai người ở chung một chỗ hợp xướng đấy, lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ hai cậu đang yêu đương, đôi mắt nhỏ kia, đôi bàn tay nắm nhau, rất có tình tứ.
- Đổi chủ đề đi.
Trần Diệc Nhiên nhìn bóng lưng của hai cô, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Việt đi phía trước. Cậu thiếu niên kia lần trước anh đã gặp, là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường. Thế nhưng mới qua hai năm vóc dáng cậu ta đã cao hơn một chút, khí chất ngày cũng trưởng thành rồi. Mà ánh mắt cậu ấy nhìn Điềm Tâm lại rất ôn nhu.
Tô Việt dẫn bọn họ vào một gian phòng, sau khi Trần Diệc Nhiên và Trần San San bước vào thì anh lại lên tiếng gọi Điềm Tâm.
- Sao thế? - Điềm Tâm đứng bên ngoài phòng bao, nhìn Tô Việt đang đứng trước mặt, ánh mắt nghi ngờ hỏi:
- Điềm Tâm, cậu... cậu định thi vào trường đại học nào?
Tô Việt có chút xấu hổ nhìn cô, rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề đã cất giấu trong lòng hồi lâu.
- Tớ sao? - Điềm Tâm chần chừ một chút, sau đó trả lời - Nếu đủ điểm tớ sẽ thi vào đại học N. Thế nhưng còn chưa chắc chắn. Cậu thì sao? Tô Việt, thành tích cậu tốt như vậy, vài đại học Thanh Hoa chắc không có vấn đề nhỉ?