Mắt Lục Dật Tiêu nheo lại, nhìn Trần Diệc Nhiên nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được mà lạnh lùng không mặn không nhạt nói:
- Trần tổng gần đây công việc nhàn rỗi sao, thậm chí còn có thời gian quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi.
- Đâu có, nhờ phúc của Lục tổng, hôm qua miễn cưỡng được nghỉ ngơi một ngày.
Giọng điệu Trần Diệc Nhiên bình tĩnh, vẻ mặt như đang làm việc công nhìn anh ta nói.
- Nghỉ ngơi một ngày công việc cũng không ít, Trần tổng quên mất phòng làm việc ở đâu rồi sao?
- Phòng làm việc của mình tất nhiên mình nhớ, chỉ là chìa khóa dự phòng của Lục tổng đoán chừng cũng không biết vứt ở đâu rồi.
Khóe miệng Trần Diệc Nhiêu cong lên, giống như cười mà không ười vậy. Quay người mở cửa, vừa bước ra vừa nói:
- Lục tổng đừng tức mất công bực bội tìm kiếm, lần trước bạn gái nhỏ đến đã thuận tay lấy đi rồi.
- Em ấy đưa chìa khóa đi?
Lục Dật Tiêu vẻ mặt đầy kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Điềm Tâm.
- Ha ha.
Điềm Tâm cười cười xấu hổ với Lục Dật Tiêu giọng nói yếu ớt:
- Anh Tiêu đừng nhìn em, em không biết gì hết.
Vừa dứt lời Điềm Tâm cũng biến mất sau cánh cửa. Lục Dật Tiêu nhìn
Trần Diệc Nhiêu và Điềm Tâm một trước một sau biến mất, không nhịn được
mà đập mạnh xuống mặt bàn. Hai người này làm anh tổn thương thật đúng là hết sức lực, rất xứng.
Sau khi rời khỏi phòng của Lục Dật Tiêu, Điềm Tâm một đường chạy đến
thang máy, nhìn thấy đèn thang máy sang lên, Trần Diệc Nhiên đã bước vào trong, cô vừa chạy vừa hét:
- Đợi em chút, anh Nhiên đợi em.
Trần Diệc Nhiên sau khi nghe thấy tiếng gọi của Điềm Tâm thì ngón tay trắng nõn thon dài nhanh chóng nhấn nút chờ.
- Cảm... Cảm ơn anh họ.
Điềm Tâm đã chạy đến mức thở không ra hơi, vừa vuốt vuốt lồng ngực vừa cố nở ra bộ dáng tươi cười với Trần Diệc Nhiên.
Vất vả lắm Điềm Tâm mới khôi phục được nhịp thở, nhanh nhất tại
thichdoctruyen.comđang định nói gì với Trần Diệc Nhiên thì thang máy đã
đi đến tầng 18.
Động tác của Trần Diệc Nhiên ưu nhã, bình tĩnh bước ra khỏi thang máy, đi thẳng về phòng làm việc của mình.
Điềm Tâm vội bước theo sát sau anh. Một buổi sáng, Trần Diệc Nhiên
ngồi thẫn thờ bất động ngay ngắn trước mặt vi tính, ánh mắt nhìn chằm
chằm vào màn hình, đôi tay cũng không ngừng đánh chữ.
Điềm Tâm ngồi trên ghế so lon trong phòng tiếp khách, vừa xem sách,
vừa cắn đầu bút len lén nhìn bộ dạng tập trung của Trần Diệc Nhiên.
Ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào, làm cả gian phòng trở nên ấm
áp, trong phòng có bày mấy chậu cảnh, dưới ánh nắng thích thú duỗi cành
ra đón.