Chương 115: I love you 7
Trần Diệc Nhiên ngước mắt nhìn cô thở dài, thuận miệng hỏi:
- Làm sao vậy ? Buồn bực chuyện gì ?
- Không có gì...
Điềm Tâm tránh ánh mắt của anh, vẫn là không muốn cùng anh nói lại vấn đề này nên trả lời cho qua.
- Ừm.
Trần Diệc Nhiên cúi đầu húp thêm ngụm cháo, tiếp tục hỏi:
- Em đã thấy hình chưa ?
- Vẫn chưa.
Điềm Tâm vừa ăn vừa nói:
- Lúc em đi khỏi máy tính vẫn còn đang nhận hình chuyển qua, một lát nữa em về sẽ nhìn một chút.
Trần Diệc Nhiên nhìn cô gật đầu, không hỏi gì nữa. Ăn xong bữa tối, Điềm Tâm thu dọn bát đĩa rồi đem rửa. Trần Diệc Nhiên ngồi ở ghế nhìn bóng lưng nhỏ đang bận rộn, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy căn nhà của anh trở nên bừng bừng sức sống.
Sau khi rửa xong bát đĩa, Điềm Tâm rót một cốc nước rồi cầm lấy mấy hộp thuốc đưa cho Trần Diệc Nhiên, mặt không cảm xúc nói:
- Uống đi.
- Uống cái gì ?
Trần Diệc Nhiên giật mình nhìn mấy hộp thuốc, thuốc cảm có, thuốc hạ sốt có, thuốc ho cũng có, thậm chí thuốc rối loạn tiêu hóa cũng không thiếu, cơ bản mà nói là đủ toàn bộ.
- Uống thuốc đó !
Điềm Tâm cáu lên, nhìn qua mấy hộp thuốc trên bàn rồi kéo cái ghế ở gần đó ngồi xuống, lấy ra một hộp thuốc trị rối loạn tiêu hóa, nói:
- Dạ dày anh đau đúng không, vậy thì uống cái này.
Trần Diệc Nhiên thấp giọng nói:
- À... Nhưng ăn cháo xong, cảm giác đã tốt hơn nhiều.
- Ảo giác thôi.
Điềm Tâm dứt khoát nói tiếp:
- Đó là trong lúc nhất thời lấp đầy bụng làm cho cảm giác đau dạ dày bớt đi, nếu không uống thuốc sẽ không khỏi hẳn, trên đây ghi phải uống hai viên.
Điềm Tâm lấy ra hai viên thuốc đưa cho Trần Diệc Nhiên, sau đó đẩy cốc nước qua cho anh, thúc ép:
- Uống thuốc nhanh lên !
Đầu óc Trần Diệc Nhiên xoắn xuýt nhìn hai viên thuốc trong lòng bàn tay, chần chừ rất lâu lại nghĩ ra được một kế, anh nhỏ giọng:
- Ồ, hình như anh nghe thấy có tiếng điện thoại
- Ở đâu ? Em đâu nghe thấy.
Điềm Tâm ngây ngô quay đầu ráng nghe âm thanh nào đó, nhưng căn bản là không có tiếng gì cả.
- Có, vì anh để rung...
Trần Diệc Nhiên rất quả quyết nói với cô:
- Anh đi lấy điện thoại, sau đó sẽ uống thuốc.
Nói xong, Trần Diệc Nhiên đặt thuốc xuống bàn chuẩn bị rời đi
- Khỏi cần.
Điềm Tâm níu lại ngăn cho anh khỏi đi, chân thành nói:
- Em đi lấy điện thoại, anh uống thuốc nhanh đi !
Trần Diệc Nhiên gật đầu, nhìn thấy Điềm Tâm đứng dậy đi vào phòng ngủ liền tức tốc đem hai viên thuốc ném vào trong thùng rác. Đợi đến lúc Điềm Tâm cầm điện thoại đi ra vừa lúc thấy anh đang uống nước.
Cô đưa điện thoại cho Trần Diệc Nhiên, nghi ngờ hỏi:
- Uống thuốc xong chưa ?
- Xong rồi.
Trần Diệc Nhiên gật đầu khẳng định, đưa tay cầm lấy điện thoại rồi ném qua một bên ghế salon.
- Anh không nhìn xem ai gọi tới sao ?
Điềm Tâm nhíu mày, giọng điệu nghi ngờ nhìn anh. Cái người này vừa nãy gấp gáp đi lấy điện thoại, làm sao bây giờ đưa điện thoại cho anh, anh cũng không nhìn một cái ?