Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 375: Chương 375: Kế hoạch thay đổi bất ngờ (4)




Chương 376: Kế hoạch thay đổi bất ngờ (4)

“Dạ...” Điềm Tâm không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu lung tung.

“Năm nay Điềm Tâm... mười chín tuổi đúng không?” Mẹ Trần suy nghĩ một chút, hỏi Điềm Tâm: “Cô nhớ là cháu nhỏ hơn Diệc Nhiên 7 tuổi.”

“Vâng ạ, mười chín.” Lập tức cảm giác hồi hộp của Điềm Tâm vơi đi một nửa: “Qua năm nay, cháu 20 rồi.”

“Mười chín tuổi vẫn còn rất nhỏ...” Mẹ Trần Diệc Nhiên thở dài một hơi, quay đầu nhìn Trần Diệc Nhiên đứng bên cạnh, thấp giọng nói.

“Không nhỏ ạ, cháu đã trưởng thành rồi.” Điềm Tâm cười ngọt ngào.

“Nhưng mà cháu... mới đại học năm nhất mà thôi... Cháu bắt đầu yêu đương với Diệc Nhiên từ bao giờ, ở cùng nhau đã lâu chưa, Diệc Nhiên nhà cô hơn cháu bảy tuổi, cháu có từng nghĩ đến chuyện sau này chưa?” Mẹ Trần tiếp tục hỏi.

“Cái này...” Điềm Tâm nhìn Trần Diệc Nhiên cầu cứu, không biết nên trả lời mẹ Trần như thế nào.

“Mẹ...” Trần Diệc Nhiên đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Không phải mẹ đều vừa mới hỏi con những vấn đề này rồi sao?”

Mẹ Trần ngẩng đầu hung hăng lườm anh một cái, sau đó buồn bực nói: “Con xem lại con xem, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tại sao lại có thể làm việc không đáng tin như vậy cơ chứ? Con cho rằng con vẫn là đứa bé mấy tuổi đấy hả? Đúng ra lúc đầu muốn tới thăm con nhưng mẹ cũng không nghĩ gì nhiều, cho rằng con biết làm việc tự có chừng mực, mẹ cũng không quản được con, ai ngờ con lại làm ra chuyện hoang đường như vậy chứ? Hả? Nói thế nào Điềm Tâm cũng là em gái con, nó mới bây lớn mà thôi, vậy mà con cũng dám có ý nghĩ xấu xa với nó, con như vậy... Con bảo mẹ phải giải thích với cha mẹ con bé thế nào đây? Hả??”

“Mẹ...” Trần Diệc Nhiên cau mày gọi một tiếng, sau đó nói: “Hiện giờ mọi chuyện chính là như vậy rồi, chuyện giữa con và Điềm Tâm cũng không phải mới xảy ra một hai ngày, chuyện của bọn con mẹ không cần bận tâm, về phía cha mẹ Điềm Tâm, con sẽ nghĩ cách giải quyết, ban đầu con vốn định sẽ nói cho mọi người biết vào dịp Tết, nhưng hiện tại mẹ biết rồi cũng tốt.”

“Con tự mình giải quyết? Con lấy cái gì để giải quyết hả? Con cho rằng chuyện này không có mẹ và cha con ra mặt, một mình con cũng có thể giải quyết được sao? Lại còn đến dịp Tết mới nói?” Mẹ Trần lại lườm anh cái nữa, cao giọng nói: “Hai đứa đã sống với nhau rồi, con còn định đến Tết mới nói với người lớn? Rốt cuộc con có còn coi cha mẹ ra gì không nữa hả?”

Trần Diệc Nhiên nhìn bà một cái, không nói gì.

“Điềm Tâm, cháu muốn thế nào? Dù sao Diệc Nhiên nhà cô cũng lớn hơn cháu ngần ấy tuổi, mà cháu cũng phải mấy năm nữa mới có thể tốt nghiệp...” Mẹ Trần quay đầu lại, nhìn Điềm Tâm nói.

“Cháu... Cháu nghe theo anh ấy...” Điềm Tâm đỏ mặt liếc nhìn Trần Diệc Nhiên.

Trần Diệc Nhiên dịu dàng nhìn cô cười cười, sau đó nói với mẹ mình: “Được rồi, những chuyện khác mẹ cũng đừng hỏi nhiều nữa, con đã đợi cô ấy ba năm, dù bây giờ có phải đợi thêm bốn năm nữa cũng không sao.”

Ngay lúc này, khi Điềm Tâm nghe được anh nói như vậy, trong lòng không nén được cảm động.

Rõ ràng anh không hề nói những lời yêu thương ngọt ngào lãng mạn gì, chỉ đơn giản nói ra một câu như vậy thôi, lại khiến cho không nhịn được cảm động đến mức muốn rớt nước mắt.

Mẹ Trần im lặng.

Sau một lúc lâu, giống như vừa mới kịp phản ứng lại, mẹ Trần hạ giọng hỏi Trần Diệc Nhiên: “Chẳng lẽ con...”

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.