Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 342: Chương 342: Khi cô cần anh nhất 8.




Chương 343: Khi cô cần anh nhất 8.

“Vậy cậu có thể đi sao….” Điền Tâm lo lắng nhìn Tô Việt.

“Tớ hay nói giỡn.” Cậu ta một bên cõng cô tới chỗ mọi người nghỉ ngơi, một bên thấp giọng nói: “Thực ra cậu rất nhẹ.”

“…..” Điền Tâm yên lặng ghé người trên lưng cậu ta, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

“Kỳ thật…. Tô Việt, cậu không cần đối xử tốt với tớ như vậy…” Cô nhìn bóng lưng gầy yếu của Tô Việt, nhẹ nhàng nói: “Cậu như vậy, tớ sẽ rất áy náy…”

“Áy náy cái gì?” Tô Việt xoay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn cô, khẽ cười cười nói: “Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, đừng để ở trong lòng.”

“…..”

“Điền Tâm, cậu làm sao vậy?” Bên kia mọi người đang chờ tín hiệu xuất phát, Thẩm  Tâm nhìn liếc qua thấy Tô Việt đang cõng Điền Tâm đi tới.

“Không có việc gì, chân tớ bị trẹo thôi.” Điền Tâm nhìn cô ấy cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Đứng ở bên cạnh huấn luyện viên đang sửa sang đội ngũ thấy vậy cũng quay sang, làm cho người phụ trách nhóm Điền Tâm tới đó tiếp tục duy trì trật tự, sau đó đi tới đây.

“Sao lại thế này??” Giang huấn luyện viên khẽ nhíu mày, nhìn Điền Tâm ghé đầu trên lưng Tô Việt.

“Báo cáo huấn luyện viên, bạn ấy bị trẹo chân.” Tô Việt cõng cô trên lưng, trả lời anh ta.

“Trẹo chân??” Giang huấn luyện viên nhìn Điền Tâm, rồi quay nhìn Tô Việt nói: “Đưa bạn ấy tới chỗ gốc cây kia nghỉ ngơi, cậu quay về lớp xếp hàng đi.”

“A….” Tô Việt lên tiếng, cõng Điền Tâm tới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, sau đó cẩn thận đặt cô xuống dưới.

“Bạn học này theo tôi, còn các bạn học khác, tiếp tục leo núi.”Taycủa Giang huấn luyện viên chỉ chỉ vào Thẩm Tâm, sau đó dặn dò các bạn học khác một tiếng, liền đi tới chỗ cô.

“Được.” Cô ấy vội vàng cầm lấy ba lô của mình và Điền Tâm, vội theo sau huấn luyện viên đi tới.

Tô Việt nhìn cô một chút, sau đó ân cần dịu dàng nói: “Cậu tự chăm sóc mình cho thật tốt, tớ đi xếp hàng đây.”

“A, Tô Việt, cám ơn cậu” Điền Tâm ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói lời cảm ơn cậu ta.

Tô Việt khẽ cười một chút, vẫy vẫy tay với cô, rồi xoay người rời đi.

Giang huấn luyện viên cùng Thẩm Tâm đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nghiêm túc hỏi: “Bị trẹo chân nào?”

“Ách… chân bên trái…” Điền Tâm nhỏ giọng trả lời.

Giang huấn luyện viên khẽ nhíu mày, duỗi tay đỡ lấy chân trái của cô, nhẹ nhàng xắn ống quần lên.

Vừa rồi mỗi chỗ mắt cá chân sưng đỏ bị , giờ phút này đã đỏ một mảng lớn, sưng như một cái tiểu màn thầu.

Giang huấn luyện viên cẩn thận xem xét một phen, sau đó duỗi tay đè đè mắt cá chân, trầm giọng hỏi: “Đau không?”

“…..” Điền Tâm hít một hơi lạnh, nước mắt liền rơi xuống.

“Giang huấn luyện viên anh nhẹ chút a, anh không thấy bạn ấy đau đến phát khóc sao??” Thẩm Tâm nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Điền Tâm, lập tức liền bối rối, lại nhìn Giang huấn luyện viên không lưu tình chút nào trực tiếp ấn lên, lập tức bốc hỏa.

Giang huấn luyện viên có thâm ý khác mà nhìn Thẩm Tâm một cái, sau đó trầm thấp nói: “Em có vẻ rất quan tâm bạn ấy.”

Thẩm Tâm nhìn ánh mắt của anh ta, hơi sững sờ một chút, sau đó kiên trì nói: “Đó là đương nhiên, dù gì bạn ấy cũng là bạn gái của em.”

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.