Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 392: Chương 392: KHI NỮ NHÂN BÁO THÙ 9




CHƯƠNG 393: KHI NỮ NHÂN BÁO THÙ 9

“Biệt... Chớ nói nhảm...” Điềm Tâm bị Phan Đình thấy có chút không được tự nhiên, không tự chủ được đỏ gương mặt.

“Tôi không có nói lung tung, ngày đó đi chung với cậu thấy cậu ta, dọc theo đường đi đều quay đầu lại nhìn cậu.” Phan Đình nhìn Điềm Tâm thập phần nghiêm túc nói: “Thế nhưng đến rồi trước mặt Tô Việt, ánh mắt của cậu chỉ chung thủy nhìn chằm chằm vào cậu, biết cậu giới thiệu tôi là bạn cùng phòng của cậu, hắn lại xoay đầu lại nhìn tôi liếc mắt, quay ta lễ phép cười cười, ai... Điềm Tâm, điều không phải tôi nói... Tỷ tỷ thực sự là đố kị cô có nhiều như vậy trai hiền sinh thích đấy... Cậu đời trước có đúng hay ra tay cứu vớt quả cầu này? ?”

“Không thể nào...” Điềm Tâm có chút ngượng ngùng nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Nhớ năm đó ta khổ sở theo đuổi Trần Diệc Nhiên, cũng là chịu không ít khổ...”

“Được rồi, Nhiên ca ca của cậu, cậu không mang đến cho chúng tôi xem đây.” Nói đến Trần Diệc Nhiên, Phan Đình và Hải Phỉ Tư nhất thời hét lên: “Còn có Trầm Tâm Lục ca ca của cậu, đều mang đến cho chúng ta nhìn đi, thân là thành viên gia thuộc ký túc xá, bọn họ đều phải mời một bữa cơm cho chúng tôi!”

“Cái này...” Trầm Tâm rụt một cái đầu, chột dạ nói: “Có cơ hội nhất định mời, nhất định mời!”

“Cái gì gọi là có cơ hội đây, hai người các cậu, bạn trai đều đưa đến tận cổng trưởng, đều không mang lên cho chúng tôi nhìn thấy!” Hải Phỉ Tư nhớ tới hai người bọn họ lời mới vừa nói, nhịn không được giận trách: “Không đi đường, không có phúc về sau!”

“Chúng ta... Nên thảo luận một chút ngày mai leo núi chuyện đi...” Điềm Tâm lau mồ hôi trên trán, thận trọng nói.

“Ngày mai chúng ta...” Trầm Tâm lời còn chưa nói hết, Điềm Tâm chuông điện thoại di động liền vang lên.

Điềm Tâm lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn thoáng qua, Trần Diệc Nhiên gọi điện thoại tới.

Cô nở nụ cười hướng phía người trong túc xá xin lỗi, sau đó hướng về phía các nàng hoảng điện thoại di động nói: “ Cái gì, Nhiên ca ca của tôi gọi đến, tôi đi nhận điện thoại...”

“Đi thôi đi thôi, chán ghét cậu...” Phan Đình mấy người các nàng hướng ngồi một khinh bỉ về phía Điềm Tâm.

Điềm Tâm cầm điện thoại di động nhanh chạy đến bên ngoài ban công túc xá.

“Này... Điềm Tâm.” Trong loa truyền đến giọng nói của Trần Diệc Nhiên ôn nhuận, tại đây ấm áp trong gió đêm, nhẹ nhàng phất động vào lòng của Điềm Tâm.

“Ừ, Nhiên ca ca.” Điềm Tâm cười hì hì kêu anh.

“Ngày mai khi nào về? ?” Trần Diệc Nhiên ngồi ghế sô pha ở nhà, một tay cầm điều khiển từ xa, tay kia cầm điện thoại di động, mắt nhìn màn ảnh ti vi, thuận miệng hỏi.

“Ách... Em... Ngày mai không về...” Điềm Tâm do dự một chút, hướng phía Trần Diệc Nhiên nhỏ giọng nói.

“Không về nhà?” Trần Diệc Nhiên động tác dừng một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, cuối tuần có lớp học sao? ?”

“Không phải rồi, ngày mai người kí túc xá chúng ta hẹn cùng đi leo núi, cái kia... Bởi vì là lần đầu tiên tập thể hoạt động, không đi không tốt lắm nên...” Điềm Tâm rụt một cái đầu, nhỏ giọng nói rằng.

“Ah, vậy cũng được.” Trần Diệc Nhiên gật đầu, trong tay điều khiển từ xa tiếp tục bấm kênh, “Cũng chỉ có người kí túc xá các ngươi khứ sao, lớp những nữ sinh khác không đi sao? ?”

“Ừ... Chỉ có người kí túc xá của em...” Điềm Tâm do dự một chút, còn là chưa nói cho hắn biết Tô Việt cũng cùng đi.

“Dự định ba cả ngày sao, buổi tối đã chuẩn bị gì chưa? ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.