CHƯƠNG 389: KHI PHỤ NỮ BÁO THÙ 5
“Vậy hắn cũng thật xui xẻo...” Hải Phỉ Tư không nhịn cười được cười, đang chuẩn bị nói tiếp, đầu vừa nhấc, đúng dịp thấy Điềm Tâm và Phan Đình tay trong tay địa hướng phía tới bên này.
“Hai cậu cũng tới rồi.” Hải Phỉ Tư đưa tay chỉ Điềm Tâm về phía các cô, nhỏ giọng nói với Trầm Tâm.
“Xuỵt...Im lặng.” Trầm Tâm đưa tay lên miệng.
Điềm Tâm thật xa liền thấy Tô Việt đứng dưới cây Tử Đằng hành lang, không biết vì sao, nàng liền nhớ tới ngày thành lập trường trăm năm thời gian trước, cậu ta cũng đứng dưới cây Tử Đằng tỏ tình...
Vì sao mỗi một trường học cũng phải có một cây Tử Đằng đây...
Điềm Tâm vừa nghĩ, một bên lôi tay của Phan Đình, nhanh lên hướng phía Tô Việt đi tới.
“Điềm Tâm...” Tô Việt nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu một cái, liền thấy Điềm Tâm và một người nữ sinh hướng phía phương hướng của cậu đã đi tới.
Mặc dù là cùng nàng lên đồng nhất trường đại học, vào đồng nhất một học viện, thế nhưng không ở khoa chuyên, khi đi học cũng rất khó nhìn thấy, Tô Việt đau đầuu tìm cách vô tình gặp được Điềm Tâm ở trong trường học, trừ khi Điềm Tâm gửi cho hắn một tin nhắn ngắn.
Có phải hay không... Hắn vẫn còn có cơ hội đây...
“Tô Việt, thật không phải, để cậu chờ lâu...” Điềm Tâm lôi Phan Đình bước nhanh đi tới trước mặt Tô Việt, ngẩng đầu nhìn cậu khuôn mặt ôn nhuận tươi cười, ngượng ngùng hướng phía nói xin lỗi hắn.
“Không có việc gì, mình cũng mới vừa đến.” Tô Việt cười cười, sau đó nhìn gò má của Điềm Tâm bởi vì đi quá nhanh mà hơi có chút phiếm hồng, thanh âm ôn nhu nói: “Các cậu mới tan học sao? ?”
“Đúng vậy, tiết học cuối cùng là giờ toán đại số, bình thường lão sư đều sớm mấy phút sẽ tan học, ngày hôm nay không biết vì sao, dĩ nhiên vẫn giảng đến chuông reo tan học.” Điềm Tâm mắt áy náy nói với Tô Việt, sau đó chỉ chỉ đứng ở bên cạnh mình Phan Đình nói: “Đây là bạn cùng phòng tôi, Phan Đình.”
“Xin chào.” Tô Việt lúc này mới xoay đầu lại, nhìn Phan Đình đứng ở bên người Điềm Tâm.
“Xin chào.” Phan Đình hướng phía cậu cười cười, trong lòng âm thầm cảm khái, quả nhiên là một khí chất dễ nhìn hơn người, đủ đá bạn trai cũ của nàng xa mấy con phố.
“Tô Việt... Kỳ thực ta ngày hôm nay tìm cậu, là muốn có chuyện này xin cậu giúp đỡ một tay...” Điềm Tâm dè đặt một chút, rốt cục vẫn phải nhỏ giọng mở miệng hướng phía Tô Việt nói.
“Ừ, chuyện gì? ?” Tô Việt mỉm cười nhìn về phía Điềm Tâm.
“Kỳ thực chuyện này là...” Điềm Tâm mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, cũng không biết thế nào mở miệng, “Kỳ thực chuyện này, cậu cũng có thể cự tuyệt được... Cậu không cần ngượng ngùng... Tôi chính là... Hay một đề nghị mà thôi...”
“Nói đi... Mình nếu có thể đến giúp được cậu, nhất định sẽ tận lực giúp cho ậu.” Tô Việt nhìn Điềm Tâm vẻ mặt do dự hình dạng, nhịn không được mỉm cười, thanh âm ôn nhuận hướng phía nàng nói.
“Kỳ thực cũng không phải giúp ta mà...Mà là muốn mời cậu giúp bạn cùng phòng của tôi...” Điềm Tâm ngẩng đầu lên, một đôi mắt to nhìn Tô Việt, ngượng ngùng nói: “Cái kia... Bạn cùng phòng của tôi muốn nhờ cậu đóng giả bạn trai...”
“Ừ? ?” Tô Việt vẻ mặt không hiểu nhìn Điềm Tâm.
“Ai... Chuyện này nói rất dài dòng...” Điềm Tâm thật sâu thở dài một hơi, vẻ mặt ưu buồn nhìn Tô Việt, kể lại tinh tế chuyện Phan Đình thất tình, sau đó đem cô nói bộ dáng đáng thương.