Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 323: Chương 323: Khiến em không rời khỏi giường được (2)




Chương 324: Khiến em không rời khỏi giường được (2)

“Em…… Sao em biết được……” Cô nhìn khuôn mặt Trần Diệc Nhiên đang gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ lại không tự giác mà đỏ lên.

“Nếu muốn người khác không rời được khỏi giường thì nên cho họ vận động một chút ……” Giọng nói của Trần Diệc Nhiên mang theo một tia ảm đạm, nói nhỏ vào tai cô: “Em nói xem…… Vận động như thế nào mới tốt đây……”

“Em……” Hơi thở ấm áp của anh đang phả trên mặt cô khiến cô có chút ngứa, nhịn không được cô đành rụt vai lại, muốn tránh đi một chút nhưng Trần Diệc Nhiên cứ dựa vào trên người cô như muốn nói rằng cô không thể thoát được khỏi anh đâu.

Trần Diệc Nhiên hơi cúi đầu, môi mỏng ôn nhu mà nghiêm túc hôn lên môi, chóp mũi, cái trán …… của cô.

Cô vừa né tránh vừa nói: “Anh anh anh…… Anh đừng có làm bậy a…… Bây giờ đang là sáng sớm không nên làm chuyện trẻ con không nên làm a!!”

“Phì……” Trần Diệc Nhiên nhịn không được liền bật cười, anh nhẹ nhàng hôn thêm một cái nữa lên môi cô, sau đó thấp giọng nói: “Việc trẻ con không nên làm??”

“Anh…… Không phải anh muốn cùng em vận động một chút sao??” Mặt cô bây giờ đang rất đỏ, giọng của cô bây giờ nhỏ như muỗi vậy.

“Đúng vậy……” Mắt Trần Diệc Nhiên liền sáng lên, anh nhìn cô vui vẻ thoải mái thấp giọng nói: “Cho nên anh nghĩ là em hít đất một trăm cái, thêm một trăm cái đạp xe trên không, rồi lại nhấc cao chân một trăm lần nữa…… Như vậy nhất định là em không xuống giường được……”

“……”

Đầu cô đầy hắc tuyến, “Đây chính là vận động của anh sao??”

“Đúng vậy……” Khóe môi Trần Diệc Nhiên nở một nụ cười rất đẹp, giọng nói trêu chọc nói: “Không thể nghĩ được rằng em sẽ nghĩ linh tinh tới loại vận động nào đó……”

Cô hận không thể trốn vào trong chăn được.

“Bất quá…… Em……” Trần Diệc Nhiên suy nghĩ một chút rồi cười, sau đó hơi hơi cúi người, nói nhỏ vào tai cô: “Anh cảm thấy…… Hình như chúng ta không thể chờ tới lúc em tốt nghiệp mới nói chuyện của hai đứa mình với hai bên gia đình rồi ……”

“Vì sao??”

“Bởi vì anh thấy……” Trần Diệc Nhiên hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Anh cảm thấy mọi lúc đều muốn ăn em ……”

Giọng nói anh trầm thấp mang theo một tia mê hoặc cùng một tia áp lực nói nhỏ vào tai cô.

Lời nói ái muội như vậy làm cô nhịn không được liền đỏ mặt, tim đập, nàng nhẹ nhàng đẩy Trần Diệc Nhiên ra, sau đó do dự một chút, thấp giọng nói: “Vậy anh tính…… Khi nào sẽ nói a??”

“Chờ em nghỉ đông xong, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với hai bác ……” Trần Diệc Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nói với cô: “Anh sẽ nói trước với ba mẹ anh là anh đã có bạn gái để ba mẹ không tìm mối cho anh xem mắt nữa.”

“Được……” Cô nghĩ nghĩ, sau đó nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “Nghe theo anh đi.”

“Ngoan.” Trần Diệc Nhiên hôn nhẹ lên má cô một cái.

“Kia…… Cái kia…… Em có thể rời giường được rồi sao??” Đôi mắt cô hơi rũ xuống, giọng yếu ớt nói với Trần Diệc Nhiên.

Trần Diệc Nhiên nhịn không được bật cười, trở mình, ôm eo cô buồn cười nói: “Không phải em không muốn rời giường sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.