Chương 260: Khủng hoảng tình cảm, hồi báo động giả 3
Điềm Tâm mở to đôi mắt trong sáng, nhìn Thẩm Tâm một hồi lâu, sau đó vẻ mặt ngượng ngùng nói:
-Xấu hổ quá, gần đây mình bị cúm nên không có nói chuyện với cậu được...Kì thật...Anh Diệc Nhiên đã bị mình tán đổ rồi...
Nhiều năm qua, cứ mỗi lần Điềm Tâm muốn đùa Thẩm Tâm, đều nói Trần Diệc Nhiên đã bị cô tán đổ. Tính ra ba năm qua, Trần Diệc Nhiên đã bị cô tán đổ hai mươi bảy lần rồi.
À không, tính cả lần này nữa cũng là hai mươi tám lần rồi.
Khóe miệng Điềm Tâm giật giật, sau đó nghiêm túc nói với Thẩm Tâm:
-Lần này là thật đấy.
-Lần đó còn chưa chịu tỉnh hả? - Thẩm Tâm trợn mắt, sau đó nhẹ giọng nói:
-Mình khuyên cậu, đổi mục tiêu được rồi đấy. Đã nhiều năm như vậy rồi mà hắn có thích cậu đâu, cần gì hắn nữa chứ.
-Được rồi, đổi chủ đề đi. - Điềm Tâm cảm thấy nói việc đó ở thời điểm trong lòng Thẩm Tâm đang khó chịu như vậy quả thật có chút vô nhân đạo, liền vội vàng hỏi:
-Cậu vừa mới nói Lục tổng đến trước mình năm phút? Vậy cậu đã chờ đây từ sớm rồi sao? Làm sao cậu biết? Chuyện từ khi nào?
-Thấy trong điện thoại của hắn. - Thẩm Tâm mang mũ và khẩu trang trở lại, sau đó vươn tay áp đầu Điềm Tâm xuống bàn, hạ giọng nói:
-Phù, không cần nói nữa, bọn hắn đang đi đến thang máy.
“Sao?”
Cả khuôn mặt của Điềm Tâm đều bị Thẩm Tâm dí xuống mặt bàn lạnh tanh. Cô hồi hộp nhưng vẫn không thể nhúc nhích được, đến lúc Thẩm Tâm buông tay ra thì cô mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt đáng sợ của Thẩm Tâm mà nói:
-Hai người họ vừa rồi ngồi ở đó sao? Bà mẹ nó, lúc mình vào không biết có bị nhìn thấy không nữa.
-Không sao đâu, khoảng cách giữa chỗ đó đến cửa chính cũng khá xa, bọn hắn không thể nhìn thấy cậu đâu. - Thẩm Tâm vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lục Dật Tiêu cùng một người con gái một trước một sau tiến vào thang máy.
-Vậy làm sao bây giờ? - Điềm Tâm cũng thấy bóng dáng hai người bọn họ.
Người con gái kia mái tóc đen nhánh dài thẳng tắp, mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn chắc cũng mới ngoài hai mươi, ánh mắt cô ta nhìn Lục Dật Tiêu lộ rõ vẻ yêu mến ngưỡng mộ.
Không biết vì lí do gì, Điềm Tâm nhìn dáng vẻ người con gái kia mà lại nhớ đến bộ dạng trước đây của chính mình khi nhìn thấy Trần Diệc Nhiên.
-Đợi. - Thẩm Tâm ngồi trên ghế sopha, bộ dạng như không có ý định hành động.
-Hả? - Không phải cậu gọi mình đến “bắt gian” sao? - Điềm Tâm tỏ vẻ khó hiểu.
-Bây giờ không phải lúc. - Thẩm Tâm quay sang, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, gương mặt trắng nõn như ngọc kia tỏ vẻ bình tĩnh.
Điềm Tâm cứ kinh ngạc mà nhìn Thẩm Tâm một lúc, sau đó mới chần chừ hỏi:
-Điểm Tâm nhỏ, sao cậu lại có thể bình tĩnh như vậy? Giống như không có một tí đau lòng nào vậy...
Thẩm Tâm hơi sững sờ, lặng yên nhìn Điềm Tâm, một hồi lâu sau lại cúi đầu không nói gì.
-Nếu là chuyện đó xảy ra với mình thì chắc mình sẽ khóc đến chết, tuyệt đối không thể nào bình tĩnh được như cậu đâu.