Chương 160: Lời nói đen tối trong lòng người đàn ông 5
Sau hơn hai mươi ngày nghỉ đông, Điềm Tâm ở chỗ Trần Diệc Nhiên điên cuồng học thêm thì hai tuần lễ sau cũng tới lúc đón năm mới. Hôm 30 tết, ba mẹ Điềm Tâm mang theo một đống quà tặng tới nhà Trần Diệc Nhiên, đầu tiên là khen ngợi công sức của Trần Diệc Nhiên, tiếp theo là cảm ơn Trần Diệc Nhiên và cuối cùng là thay mặt Điềm Tâm chân thành xin lỗi vì đã gây thêm phiền toái cho anh.
Điềm Tâm ngồi trong phòng khách nhìn thấy ba mẹ của mình và Trần Diệc Nhiên bước vào như đôi bạn bè thân thiết gặp gỡ nhau, lập tức trên trán của cô chảy mồ hôi ròng ròng. Quả nhiên chủ tịch Mao nói đúng, không có thực tế thì không có quyền lên tiếng.
Ba mẹ cô cảm thấy con gái nhà mình đang làm phiền Trần Diệc Nhiên, mà chưa từng nghĩ tới thời gian con gái nhà mình ở chỗ này thành ra cái dạng gì rồi !
Điềm Tâm tức giận trong lòng, căn bản là bọn họ bị bộ dạng giả nhân giả nghĩa của Trần Diệc Nhiên lừa gạt hết rồi ! Tên gia hỏa này mỗi ngày cứ bảy giờ sáng đều bắt cô rời giường, nếu cô không dậy nổi thì anh ấy liền thẳng tay nhấc chăn của cô lên !
Là nhấc cái chăn lên đó ! Người nào mất trí rồi mới làm ra được chuyện này !
Mùa đông trời lạnh khắc nghiệt, mặc dù trong phòng mở điều hòa nhưng lúc chăn bay ra khỏi người thì trong nháy mắt đó, cái khí lạnh như băng lại ập vào người làm cho cô không chịu được liền rời giường chạy theo Trần Diệc Nhiên bắt đầu mở một cuộc hỗn chiến đoạt chăn.
Kết quả cuối cùng chính là để cô phí sức của chín trâu hai hổ đoạt chăn trở về thì tinh thần, thể lực phấn chấn khi đó khiến cô không còn buồn ngủ nữa rồi.
Về sau, Điềm Tâm nghĩ ra một kế để đối phó với chiêu nhấc chăn của Trần Diệc Nhiên, chính là đêm hôm đó cô cố ý không mặc váy ngủ, trên người chỉ mặc áo con và quần con đi ngủ, sang ngày hôm sau lúc Trần Diệc Nhiên lặp lại chiêu cũ nhấc chăn lên, cô liền cố ý thét lớn một tiếng, quả không ngoài dự liệu, Trần Diệc Nhiên giật mình một lát, sau đó nhanh chóng đem chăn trả ném lại cho cô, bước ra khỏi phòng.
Điềm Tâm liền cười đắc ý.
Chỉ tiếc là sau hôm đó, chiêu này của cô không dùng được nữa rồi, mặc kệ Điềm Tâm mặc quần áo con thét lên, Trần Diệc Nhiên vẫn đè nén tức giận nhìn cô, khóe môi giật mạnh, cười nói:
- Đừng la nữa, cũng không phải chưa xem qua
- ...
Điềm Tâm thảm bại hoàn toàn.
Kỳ thật Điềm Tâm từng cân nhắc vẫn sẽ mặc đồ nhỏ đi ngủ, cô không tin nếu như mình ngủ trần rồi Trần Diệc Nhiên còn có thể đè nén tức giận mà cười với cô.
Thế nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, cuối cùng cô không đành lòng ngủ trần thêm nữa.
Cô chỉ sợ đến lúc đó Trần Diệc Nhiên không chỉ có vô tư nhìn cô, còn thuận miệng phun một câu:
- Quả nhiên rất chân thực !
Mặc dù chỉ là tưởng tượng nhưng cô đều cảm thấy rất tổn thương lòng tự trọng...
Hồi tưởng kết thúc.
Đây chỉ là đời sống bị ngược đãi của cô trong một núi băng mà thôi.
Điềm Tâm nhìn qua ba mẹ đang cười nói vui vẻ với Trần Diệc Nhiên, trong lòng mặc dù đang nhỏ máu nhưng bên ngoài mặt vẫn cười rất hớn hở, ngoài mặt thì nói '' gây thêm phiền toái cho anh Nhiên'' nhưng trong lòng đối với anh ấy đã trở thành bạn bè thân thiết rồi.
Tóm lại, sau khi hai bên nói chuyện vui vẻ, cha mẹ Điềm Tâm liền đưa cô về nhà.
Trước khi đi, Trần Diệc Nhiên dẫn Điềm Tâm xuống dưới lầu, đôi mắt tĩnh mịch quan sát vẻ mặt như được giải thoát của cô, khóe môi lại cong lên thành một vòng hoàn hảo:
- Điềm Tâm, ăn tết cũng đừng quên học cho tốt.
- Dạ, anh Nhiên
Điềm Tâm ngoài mặt cười nói, nhưng nhưng trong lòng rủa thầm...học cái đầu của anh !