Chương 204: Mười năm gian khổ học tập vì kỳ thi Đại Học 3.
- Điềm Tâm
Trần Diệc Nhiên đột nhiên lên tiếng gọi cô lại, sau đó mở cửa xe bước xuống.
- Hả
Điềm Tâm đứng ở bên mui xe, nhìn Trần Diệc Nhiên đứng ở đối diện
Áo khoác ngoài màu đen làm bằng nhung của anh mờ ảo dưới ánh đèn, hiện ra màu nhung ấm áp, làm nổi bật hình dáng khuôn mặt tuấn tú của anh cùng khí chất đạm bạc ưu nhã.
Trần Diệc Nhiên vòng qua xe bước tới trước mặt Điềm Tâm, từ trong túi quần móc ra một bao lì xì, đặt vào tay cô, nói:
- Đây, cho em tiền mừng tuổi.
- Oa...
Điềm Tâm cúi đầu nhìn bao lì xì màu đỏ chót trên tay, ừm...quả thật rất dày, thế nào cũng phải mấy nghìn.
- Cảm ơn anh Nhiên
Điềm Tâm chớp nhẹ đôi mắt trong veo, ở đáy mắt phát ra tia sáng rực rỡ:
- Nhưng mà... em không chuẩn bị quà năm mới cho anh.
- Không sao.
Khóe miệng Trần Diệc Nhiên hơi cong lên, đưa tay nắm lấy cái cằm đẹp đẽ của cô, nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn, cảm giác mềm mại chạm vào không có khoảng cách. Anh mỉm cười nói:
- Cái này coi như là quà năm mới
Khuôn mặt trắng nõn của cô càng đỏ hơn.
- Được rồi, trở về đi.
Trần Diệc Nhiên nhìn thấy bộ dạng khuôn mặt đỏ bừng của cô, nơi mềm mại nhất ở đáy lòng cảm thấy đang trống rỗng dường như bị kích thích, giống như nguồn suối mát liên tục không ngừng chảy qua ồ ồ, làm cho anh không tự chủ được mà ôn nhu.
- Ừm.
Điềm Tâm gật đầu, nhìn thấy vẻ cưng chiều tràn đầy trong mắt anh, liền vẫy tay cười nói:
- Anh Nhiên gặp lại ! Năm mới vui vẻ !
- Năm mới vui vẻ.
Trần Diệc Nhiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bóng dáng nhỏ bé của Điềm Tâm đang cẩn thận bước về phía tòa nhà, cho đến khi Điềm Tâm khuất bóng sau hành lang, anh mới cảm giác được cả người đang rét lạnh.
Mùa đông này, thật sự rất lạnh.
Trần Diệc Nhiên ngồi lại vào xe, nhìn tòa nhà chỗ Điềm Tâm một lần nữa rồi mới khởi động máy, lái xe rời đi.
Điềm Tâm xách theo cái túi đựng bài kiểm tra, đem tiền lì xì đặt ở trong túi áo rồi vào nhà.
Bước vào cửa lớn, lập tức cảm giác được một cỗ hơi ấm chạm vào người, Điềm Tâm đem bài kiểm tra đặt ở trên tủ giày, há miệng run rẩy mang dép vào, trong miệng kêu la:
- Lạnh quá, lạnh quá. Bên ngoài lạnh quá !
Mẹ Điềm Tâm nghe được động tĩnh, từ phòng khách chạy ra nhìn Điềm Tâm, khiển trách:
- Trời lạnh như vậy còn muốn chạy ra ngoài xem pháo hoa, con không chết cóng mới là lạ, lên ban công nhà trên xem không được sao.
Điềm Tâm ngẩng đầu cười hì hì, thuận miệng đáp:
- Mọi người trên ban công xem nhiều quá !
- Ồ ? Miệng con làm sao vậy ?
Mẹ Điềm Tâm nhìn cái miệng nhỏ nhắn bị sưng lên của con gái nhà mình, nghi ngờ hỏi
Điềm Tâm đưa thay sờ miệng của mình, không xong rồi, lẽ nào bị Trần Diệc Nhiên gặm sưng lên ?
- Có phải lại chạy ra ngoài ăn lẩu cay không, ở nhà cơm ngon không ăn, chỉ biết chạy ra ngoài ăn vặt, đồ ăn ngoài đó sạch sẽ hơn đồ trong nhà ư ? Suốt ngày nói với con mà một câu cũng không để vào tai !
Mẹ cau mày quở trách Điềm Tâm, ngừng lại một chút rồi quay đầu nhìn túi đồ đặt ở trên tủ giày, hỏi:
- Đây là cái gì ?
Điềm Tâm vừa mới thở ra một hơi, cả người chậm chạp, lại nghe mẹ hỏi thêm một vấn đề.