Chương 206: Mười năm gian khổ học tập vì kỳ thi Đại Học 5
- Cậu thì ngày nào cũng đều có thể nhìn thấy Lục Dật Tiêu, còn tớ đã lâu không gặp được anh Nhiên.
Điềm Tâm nhịn không được ai oán với Thẩm Tâm:
- Từ đêm 30 tết đó tới giờ, đã qua nửa tháng nhưng trước sau vẫn không gặp được anh ấy.
- Anh ta không tìm cậu, thì cậu có thể đi tìm anh ta
Thẩm Tâm bất đắc dĩ nói với cô:
- Nếu có thể làm cho Lục Dật Tiêu biến khỏi mắt tớ một thời gian, tớ rất vui mừng đấy, nhiều năm thấy anh ta như nhìn ông già đến nỗi thẩm mỹ của tớ cũng kém đi rồi.
Đôi mắt trong veo của Điềm Tâm nhìn thật lâu vào Thẩm Tâm, sau đó lấy điện thoại ra nói:
- Cậu nói lại lần nữa, tớ phải đem ghi âm lại cho anh Tiêu nghe mới được !
- Không cần phiền phức như vậy, ngày nào tớ cũng ở trước mặt anh ta nói một lần.
Thẩm Tâm cười nhạo Điềm Tâm, còn chưa kịp nói tiếp đã nhìn thấy trước mắt, thầy chủ nhiệm xông vào lớp, bước nhanh tới chỗ Điềm Tâm, nhanh như chớp chộp lấy điện thoại trong tay cô đi mất.
- Thầy Từ...
Điềm Tâm quay phắt lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn thầy chủ nhiệm đứng bên cạnh mình.
Lớp học vừa mới còn có chút ồn ào đã lập tức im lặng, toàn bộ ánh mắt đều phóng thẳng tới chỗ Điềm Tâm và Thẩm Tâm.
- Lúc trước thầy đã nói gì ? Cấp ba cấm mang điện thoại đến trường học ! Em còn không nghe lời, lén lút đưa mang điện thoại theo !
Thầy Từ đứng bên cạnh Điềm Tâm, đôi lông mày đã nhíu thành hàng, liếc một vòng học sinh trong lớp, nghiêm khắc nói:
- Nhìn cái gì ! Đọc sách cho tôi !
Tất cả học sinh đồng loạt quay đầu lại, cúi đầu đọc sách.
- Điện thoại tôi sẽ tịch thu, hai người các em lo đọc sách, thi tốt nghiệp trung học sắp tới rồi còn ở chỗ này nói chuyện phiếm.
Thầy Từ trừng mắt với hai người, sau đó cầm điện thoại rời đi.
Năm phút sau, trong phòng học khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt lúc đầu.
Thẩm Tâm nhìn xem Điềm Tâm còn đang há hốc mồm, bộ dạng như sắp khóc, không nỡ lòng đưa tay đẩy bả vai của cô:
- Điềm Tâm, cậu không sao chứ ?
Điềm Tâm cúi gằm nhìn sách giáo khoa và bài thi trên bàn, trong nháy mắt nội tâm tràn đầy ủy khuất.
Liên lạc duy nhất giữa cô và Trần Diệc Nhiên chỉ qua tin nhắn và gọi điện thoại, bây giờ thầy chủ nhiệm tịch thu mất điện thoại của cô rồi. Vậy chẳng phải là, mãi cho đến kỳ thi Đại Học kết thúc, cô không thể liên lạc với anh ư ? Nghĩ như vậy, nước mắt từ từ rơi xuống.
Thẩm Tâm bị Điềm Tâm dọa cho hoảng sợ, cô ngẩng đầu nhìn qua những bạn học xung quanh, cũng may là bọn họ còn đang đọc sách với làm bài thi, không có chú ý tới hai người. Vì vậy cô vội vàng dắt lấy tay Điềm Tâm từ phòng học chạy ra ngoài. Cứ như vậy Điềm Tâm bị Thẩm Tâm dắt lên thẳng tới sân thượng.
Ngọn gió đầu xuân vẫn còn chút se lạnh, thổi qua từng trận giá buốt. Điềm Tâm rốt cuộc cũng nhịn không nữa, lập tức khóc lên.
- Điềm Tâm... cậu đừng khóc.
Chân tay Thẩm Tâm có chút luống cuống, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Điềm Tâm, nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, một giọt lại thêm một giọt, gió thổi qua cũng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn ấy thêm đỏ bừng.
- Nhà tớ còn một cái điện thoại không sài, để tớ lấy cho cậu dùng, được không ?