Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 311: Chương 311: Ngày ngày nhớ anh nhưng không được nhìn thấy anh (10)




Chương 312: Ngày ngày nhớ anh nhưng không được nhìn thấy anh (10)

Từ khi nào cô lại ỷ lại vào Trần Diệc Nhiên nhiều tới vậy??

Cô cứ như vậy ăn vạ trong lòng anh, ngẩng cổ lên đáp lại nụ hôn của anh.

Mọi người cứ vậy đi qua, họ vội vàng liếc hai người một cái rồi sau đó cứ thế mà đi tiếp.

Một lúc lâu sau, Trần Diệc Nhiên rốt cuộc cũng buông cô ra. Anh nhìn cô với đôi mắt đen nhánh mà thâm thúy cùng với hơi thở hổn hển.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy của cô bây giờ hoàn toàn là đỏ ửng.

“Đi thôi.” Trần Diệc Nhiên hơi mỉm cười, một tay kéo hành lý, một tay nắm tay cô đi ra khỏi sân bay.

“Đi đâu?” Cô hơi ngẩng đầu, một đôi mắt ngấn nước nhìn anh hỏi.

“Ân…… Trước hết đi tìm một chỗ nghỉ sau đó để hành lý ở đó rồi đi tìm chỗ ăn cơm.” Trần Diệc Nhiên vừa nắm tay cô đi ra ngoài vừa thuận miệng trả lời cô.

Dọa người sao!! Thật sự cô sẽ ở cùng một chỗ với Trần Diệc Nhiên ở bên ngoài sao!?

Cô thật sự rất căng thẳng.

Chỉ là bàn tay nhỏ của cô đang bị Trần Diệc Nhiên nắm, chân chỉ có thể đi về phía trước theo anh.

“Sao vậy?” Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay người nào đó dường như đang không ngừng đổ mồ hôi trong bàn tay trắng nõn thon dài của mình, anh ngẩng đầu kỳ quái nhìn cô hỏi: “Em đang nóng sao?”

“Không nóng a……” Cô cứ cứng đờ như vậy nhìn Trần Diệc Nhiên cười cười.

“Vậy sao tay em đổ nhiều mồ hôi vậy?” Trần Diệc Nhiên giơ bàn tay nhỏ của cô lên, có thể thấy nó đã đổ không ít mồ hôi.

“Ách…… Hì hì…… Là do em nóng……” Cô hướng về phía Trần Diệc Nhiên cười cười xấu hổ tươi cười, nhỏ giọng trả lời.

“……”

Trần Diệc Nhiên nhìn cô với dôi mắt sâu thẳm đôi mắt kỳ quái, trên môi hiện lên một nụ cười như không cười, nói: “Không phải em vừa mới nói không nóng sao?”

“Đúng vậy…… Em chỉ là vừa mới thấy nóng …… Ha ha, không phải càng ra ngoài nhiệt độ càng nóng lên sao?” Cô thực sự đã rất cố gắng để nghĩ ra cái lý do này.

“Đúng……” Trần Diệc Nhiên gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nắm tay cô tiếp tịc bước ra ngoài.

Ra ngoài, Trần Diệc Nhiên vẫy một chiếc xe taxi, đem cất hành lý vào cốp xe. Sau đó mở cửa sau của xe ra ý bảo cô đi vào.

Cô do dự một chút rồi sau đó liền chui vào xe taxi.

Trần Diệc Nhiên cũng ngồi vào cạnh cô.

“Đến chỗ nào??” Tài xế xe taxi đi theo bảng hướng dẫn của sân bay để ra ngoài rồi thuận miệng hỏi.

“Tới trung tâm thành phố.” Trần Diệc Nhiên cúi đầu lấy điện thoại di động ra vừa nhìn màn hình điện thoại vừa nói.

“Được” Tài xế cứ thế đạp chân ga nhất giẫm chân ga chạy băng băng trên đường.

Trần Diệc Nhiên cúi đầu đánh dấu một vài điểm trên màn hình điện thoại rồi đưa ra phía trước nói với tài xế: “Đến nơi này.”

Bác tài hơi quay đầu lại, nhìn lướt qua điện thoại của anh, sau đó cười nói: “Tới khách sạn Hoàng gia sao?? Hai cô cậu là tới thành phố N để đi du lịch sao??”

“Phải” Trần Diệc Nhiên cất điện thoại đi, thuận miệng nói: “Làm sao vậy??”

“Khách sạn Hoàng gia rất sang trọng. Bình thường đều là những người quan trọng hay có thân phận, địa vị mới ở đó. Người bình thường rất ít khi nghỉ ở đó.” Tài xế cười hì hì nhìn qua kính chiếu hậu, hướng tới Trần Diệc Nhiên nói: “Tôi thấy hai người còn mang theo cả hành lý có phải là tới thành phố này đi hưởng tuần trăng mật không??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.