Chương310: Ngày ngày nhớ đến anh nhưng không thấy được anh (8)
Điềm Tâm mang theo tâm tình mãnh liệt ham học, lại tiếp tục cúi đầu hướng phía trên màn hình nhìn, phim này tuy không phải là phim hành động tình cảm trong truyền thuyết, nhưng là dùng để học tập một chút cũng đủ rồi.
Điềm Tâm đeo tai nghe, trốn ở trong một góc của đại sảnh máy bay, nhìn ra trông rất hứng thú.
Chờ đến khi xem xong bộ phim điện ảnh này, cô cảm thấy, chính mình về phương diện tri thức nào đó giống như là tăng lên không ít.
Nguyên lai, thế nhưng còn có cái tư thế kia, cái tư thế kia, cùng cái tư thế kia…
Điềm Tâm một bên vừa hồi tưởng một bên nhịn không được mà đỏ mặt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, Trần Diệc Nhiên vừa rồi gửi đến một tin nhắn, nói anh đã lên phi cơ, dự tính chừng hai giờ sẽ đến sân bay thành phố N.
Điềm Tâm nhắn lại một tin “Em ở đại sảnh sân bay chờ anh”, sau đó liền lại tiếp tục ở IPAD của Thẩm Tâm mà tìm kiếm bộ phim khác.
Trượt lên trượt lên, đột nhiên tên một bộ phim hấp dẫn cô, tên gọi là >
Tên này, vừa nghe liền thấy một chút gì đó giống như là phim mới ra có phải hay không ?
Điềm Tâm không chút do dự ấn mở cái bộ phim kia.
Thời gian bộ phim kéo dài đến hai tiếng, Điềm Tâm nhìn thấy trong phim có một đôi người yêu, cùng nhau vui buồn tan hợp, xem trong chốc lát thì cười lại trong chốc lát thì khóc, phảng phất đã đem chính mình nhập vào trong cốt truyện.
Phim sau khi kết thúc, cô vẫn chưa thỏa mãn khi nghe ca khúc phần cuối phim, vậy mà lại thấy được bộ phim >.
Điềm Tâm trong nội tâm trở nên kích động, trực tiếp mở lên, còn chưa kịp xem, liền nghe được trên đỉnh đầu vang lên một thanh âm ôn hòa quen thuộc nói: “ Em ở chỗ này làm gì vậy?”
Điềm Tâm tháo xuống tai nghe, ngẩng đầu nhìn lại, Trần Diệc Nhiên đang đứng trước cửa sổ sát đất của đại sảnh sân bay, đưa lưng về phía ánh sáng chói, hướng tới cô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bởi vì là đứng ngược sáng, cho nên ngũ quan trên mặt anh nhìn không được rõ ràng, nhưng ánh sáng mặt trời lại đem hình dáng của anh phác họa thật sự hoàn mỹ.
“Đang coi phim ?” Môi mỏng Trần Diệc Nhiên khẻ mở, khóe mắt quét qua IPAD trong tay Điềm Tâm, sau đó cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp đem IPAD trên tay Điềm Tâm cầm lên, cúi đầu nhìn lướt qua, trong nháy mắt đầu đầy hắc tuyến nói: “ Em đối với cái này cũng cảm thấy hứng thú ?”
“ Ừm ?” Điềm Tâm ngửa đầu nhìn anh, nhìn lông mày của anh đang gắt gao nhíu lại, nhớ tới chính mình vừa rồi đang xem phim, vì thế gật gật đầu nói: “Đúng vậy, vừa rồi mới chỉ xem bộ thứ nhất, cảm nhận rất tốt a! Em xem đến khóc đây này,”
Trần Diệc Nhiên thần sắc phức tạp mà nhìn cô, nửa ngày nói không ra lời.
“ Làm sao vậy ? Anh vì cái gì mà dùng ánh mắt ấy nhìn em hả…” Điềm Tâm vẻ mặt mê mang mà nhìn anh, hướng về phía anh nở nụ cười, sau đó tiếp tục nói: “Đề cử với anh cũng nhìn một cái nha, em thực sự rất thích…”
“ Em khẳng định… Em thích thể loại này ?” Trần Diệc Nhiên có chút không nói được mà đem IPAD cầm trong tay đưa trở lại trên tay Điềm Nhiên.
Chỉ nhìn thấy trên màn hình, hai người đàn ông đang xích lỏa, ở trên sàn nhà nhiệt liệt dây dưa.
Điềm Tâm lập tức trợn mắt hà hốc mồm.
Nhưng này vẫn là làm cho cô khiếp sợ, đề cho cô trong cảnh tượng hỗn độn là một giây sau, một người đàn ông trên tay cầm một cái roi, một chút lại một chút mà đánh vào trên người một người đàn ông khác, người kia còn cố tình lộ ra vẻ mặt hưởng thụ mà kêu: “Ưm, bảo bối, a, lại dùng lực một chút…”
Tốt a… Kỳ thực Điềm Tâm không có mang tai nghe, cho nên cô nghe không thấy thanh âm, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của người đàn ông kia cùng phụ đề tiêu hồn, cô cũng đã có thể tưởng tượng ra thanh âm được truyền tới.