Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 303: Chương 303: NGÀY TƯ QUÂN KHÔNG GẶP ANH 2




Chương 304: NGÀY TƯ QUÂN KHÔNG GẶP ANH 2

 

            “Anh nói. Anh nói! !” Điềm Tâm vẻ mặt chân chó nhìn anh.

 

            “Biện pháp sao... Hay...” Lục Dật Tiêu thanh âm của lại dừng lại một chút, sau đó chậm rãi, gằn từng chữ hướng phía Điềm Tâm nói: “Hai chữ, nói thật”

 

            “...” Điềm Tâm thoáng cái sững sờ ở tại chỗ.

 

            Thản... Bạch? ?

 

            Để cho cô đi nói thật với Trần Diệc Nhiên? ?

 

            Nói mình đã quên xem thư thông báo trúng tuyển, nhớ lộn ngày báo danh ngày khai giảng? ?

 

            Nói mình đã quên trong lúc anh ta gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này, thẳng đến trước khi đi mới nhớ tới? ?

 

            Cái rãnh nằm! ! Anh ta thế nào không để ta nhảy xuống núi lửa đang phun trào đấy! ?

 

            Điềm Tâm một đôi mắt ngập nước của trừng mắt Lục Dật Tiêu, nhìn anh vẻ mặt bực bội không kiềm mình bộ dáng, cắn răng nghiến lợi căm giận nói: “Là anh khuyên tôi nói thật, anh đừng trách tôi...”

 

            “Ừ? ? Trách cô cái gì? ?” Lục Dật Tiêu thu hồi dáng tươi cười, trong mắt khó hiệu nhìn cô.

 

            Điềm Tâm lấy điện thoại cầm tay ra, tới mục thông tin, tìm được tên Trần Diệc Nhiên, do dự một chút, sau đó dứt khoát nhấn số gọi điện.

 

            Điện thoại vang lên hai tiếng, Trần Diệc Nhiên liền nhận, thanh âm hắn thấp, mang theo một tia khàn khàn “Này” một tiếng.

 

            “Nhiên ca ca? ?” Điềm Tâm hít sâu một hơi, cười híp mắt hướng phía bên đầu điện thoại kia hô.

“Ừ, Điềm Tâm, chuyện gì vậy? ? Sớm như vậy lại gọi điện thoại cho tôi, cô không phải ngủ thẳng đến trưa mới rời giường sao? ?” Trần Diệc Nhiên giọng nói trong mũi nồng nặc hướng cô hỏi.

 

            “Ách...” Điềm Tâm chần chờ một chút, câu sắp sửa nói lại nuốt trở về, chỉ là nghe giọng nói của Trần Diệc Nhiên rất kì quái, cô nhịn không được hỏi: “Nhiên ca ca, anh làm sao vậy, giọng nói rất lạ, có phải là bị cảm hay không.”

 

            “Không phải.” Trần Diệc Nhiên hắng giọng một cái, sau đó hướng phía Điềm Tâm nói: “Bên này ăn gì đó thật sự rất cay đến tê rân, ăn xong vài ngày, vẫn còn có chút không giảm...”

 

            “À... Không có bị cảm là tốt rồi...” Điềm Tâm một đôi mắt trắng đen rõ ràng đảo hai vòng, sau đó vòng vo hỏi thăm: “Cái kia... Anh bây giờ... Tâm trạng thế nào? ?”

 

            “Ừ? ?” Trần Diệc Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười cười nói: “Tâm trạng tốt vô cùng, sáng sớm lại nhận được điện thoại của cô, thế nào, có phải là nhớ tôi?”

 

            “Ha hả... Ha hả... Đúng vậy, rất nhớ anh rất nhớ anh, đặc biệt đặc biệt nhớ anh! !” Điềm Tâm cười khan hai tiếng, trong thanh âm tràn đầy mềm mại mà hướng phía anh nói.

 

            Lục Dật Tiêu và Trầm Tâm đứng ở một bên, nghe giọng của cô, nhịn không được sờ sờ cánh tay của mình, nổi da gà rớt đầy đất.

 

            Trần Diệc Nhiên cầm điện thoại, đứng ở quán rượu trên ban công, nhìn bên ngoài cảnh sắc xinh đẹp còn rực rỡ ánh dương quanh, khóe môi nhịn không được câu dẫn ra một đẹp mắt độ cung, thanh âm ôn nhu hướng phía điện thoại bên kia nói: “Ừ...”

 

            Thanh âm của anh dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:

 

            “Tôi cũng nhớ cô...”

 

            Điềm Tâm ngẩn ra, từ trước đến nay, Trần Diệc Nhiên lần đầu tiên tự nhủ, anh cần cô? ?

 

            Không rõ, cô cảm giác trong lòng chút nho nhỏ nhảy nhót.

“Hắc hắc, tôi muốn nói với anh một việc, anh nghe xong sau đó không nên tức giận đấy.” Điềm Tâm giống như đang ăn thuốc an thần, hướng phía điện thoại vừa cười nói.

 

            “Chuyện gì? ?” Trần Diệc Nhiên bật cười, thanh âm ôn nhu nói: “Nói đi.”

 

            “Chính là việc ấy... Ta ngày hôm nay sẽ đi trường học báo cáo rồi! ! Cùng Trầm Tâm!”

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.