Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 360: Chương 360: Nghe nói cậu có bạn trai (2)




Chương361: Nghe nói cậu có bạn trai (2)

“ Một tháng huấn luyện quân sự cứ như vậy kết thúc.” Điềm Tâm thở dài thật sâu một hơi nói: “ Thời điểm vừa tới cảm thấy thời gian thật là dài đằng đẵng, thế nhưng trước khi đi, đột nhiên cảm thấy thời gian một tháng này đến thật nhanh.”

“ Tôi nói… Hai người các cậu…” Phan Đình ngồi ở bên cạnh Điềm Tâm đầu đầy hắc tuyến mà nhìn cô cùng Thẩm Tâm, thanh âm buồn bực nói: “ Hai người các cậu huấn luyện được ba ngày, sau đó cũng không có tới tham gia huấn luyện nữa, thời gian trôi qua đương nhiên là nhanh rồi, đám người chúng tôi mỗi ngày ở dưới mặt trời phơi nắng, cậu có biết cái loại cảm giác này không, thời gian giống như là ngồi ở trên lưng ốc sên vậy, đi như thế nào cũngkhông trôi qua mau !”

“ Hai người các cô sẽ không biết.” Hải Phỉ Tư vẻ mặt cũng đầy khinh bỉ bu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ của Thẩm Tâm cùng Điềm Tâm vẫn như cũ trắng nõn như lúc ban đầu, thanh âm rầu rĩ nói: “ Hai cô nhìn xem, chúng tôi một đám, đều phơi đến cùng dân chạy nạn ở Châu Phi giống nhau rồi, còn hai cô, vẫn trắng như đậu hũ vậy.”

“Hắc hắc… Cái này… Tôi cũng không phải cố ý đem chân đau xuống dưới đâu a…” Điềm Tâm có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu mình, vẻ mặt khó xử mà nhìn bọn họ.

“…”

Ánh mắt Phan Đình cùng Hải Phỉ Tư khinh bỉ chuyển hướng về phía Thẩm Tâm.

“Không có cách nào.” Thẩm Tâm vẻ mặt thản nhiên mà nhìn hai người cô ta, mở ra hai tay nói: “ Gia hỏa này chân đau, dù sao cũng phải có người chăm sóc, kỳ thật tôi cũng không muốn mỗi ngày đều qua nhìn cô ấy, thời điểm cô ấy vừa đi nhà xí xong, lại muốn ta cõng qua nhà vệ sinh a…”

“…”

Phan Đình cùng Hải Phỉ Tư hoàn toàn bó tay.

Trầm mặc một lát, Hải Phỉ Tư đột nhiên mở miệng hướng tới các cô hỏi: “Lần này sau khi trở về, vừa lúc liền được nghỉ ngày Quốc Khánh, các cô nghĩ ra trong ngày đó nên đi nơi nào rồi hả ?”

“Tôi sao… Hẳn là sẽ trở về gặp bạn trai một lần đi.” Phan Đình nghĩ nghĩ, vẻ mặt hạnh phúc hướng tới các cô nói: “ Đã một tháng không có nhìn thấy anh ấy, phỏng chừng anh ấy đối với tôi đã nhớ nhung đến thành tật.”

“ Cuồng tự kỷ…” Hải Phỉ Tư giật giật khóe miệng, vẻ mặt không muốn nói mà nhìn nàng.

“Tôi trở về tìm Lục Dật Tiêu.” Thẩm Tâm nghĩ nghĩ nói.

“Tôi phải đi về tìm Nhiên ca ca nhà tôi.” Điềm Tâm ngượng ngùng nở nụ cười, cũng nói.

“Các cô như thế nào đều trở về tìm bạn trai a? Một chút ý tứ đều không có.” Hải Phỉ Tư có chút cứng ngắc mà nhìn các nàng, thần sắc đầy vẻ khinh bỉ .

“ Nói giống như cô không quay về tìm bạn gái của cô vậy.” Điềm Tâm nhìn thoáng qua Hải Phỉ Tư, duỗi tay chọc chọc bả vai cô nói: “ Bạn gái hoa khôi nhà cô, đã một tháng chưa thấy được cô, cô có phải nên chạy nhanh trở về an ủi an ủi cô ấy ?”

“ An ủi không được.” Hải Phỉ Tư thở dài một hơi, thanh âm rầu rĩ nói: “ Cô ấy thi đại học ở phía Bắc, nghỉ lễ Quốc Khánh sẽ không trở về.”

“Vậy cô có thể đến trường học của các cô ấy mà nhìn cô ấy a.”

“Không được, tôi đã mua vé máy bay đi Hạ Môn, Quốc Khánh muốn đi Hạ Môn chơi một chút.” Hải Phỉ Tư hướng về phía các cô cười cười, thần sắc thập phần mong đợi.

“ A, không mang theo bạn gái của cô đi chơi hả ?” Phan Đình duỗi tay chọc chọc cô ta.

“ Ừm… Sẽ nói sau……” Hải Phỉ Tư nghĩ nghĩ, không có xác định phải nói cái gì.

Trong xe tải chứa các nữ sinh đang hướngvề ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, chở các cô nhanh chóng rời khỏi căn cứ huấn luyện.

Không dễ dàng gì mới trở lại Z thị, Điềm Tâm cùng Thẩm Tâm mới vừa xuống xe, liền nhìn đến Trần Diệc Nhiên cùng Lục Dật Tiêu đứng ở cửa chờ hai cô.

Vì thế hai người các cô, giống như là chim bay về tổ nhỏ, từng người nhào về phía bạn trai của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.