Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 452: Chương 452: nghỉ đông, bốn người lữ hành 6




                        Chương 453: nghỉ đông, bốn người lữ hành 6

                                              Edit: Bỉ Ngạn

 

“Ân……” Toàn bộ người Điềm Tâm đều nằm gọn trong lòng anh, rầu rĩ mà lên tiếng.

Vì vậy Trần Diệc Nhiên hướng tới hai người đứng ở ngoài cửa thuật lại: “Con ăn cái gì cũng được, mua điểm tâm mà Điềm Tâm thích ăn là được.”

“Kia như thế nào không biết xấu hổ.” Mẹ Điềm Tâm liếc nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, sau đó cười nói: “Tới nhà của chúng ta chính là khách nhân, nào có không hỏi khách nhân thích ăn cái gì, chỉ mua đồ mà người nhà thích ăn?”

“Điềm Tâm thích, con đều thích.” Trần Diệc Nhiên đạm nhiên cười, mặt không đổi sắc tâm không nhảy mà trả lời nói.

Điềm Tâm cảm thấy mình vậy mà vẫn duy trì tư thế này, ở trong lòng Trần Diệc Nhiên mà buồn bực, nghe anh nói những điều này mặt vẫn không kìm được mà hiện lên sắc hồng, cũng không biết mẹ cô cùng mẹ Trần Diệc Nhiên hiện tại trên mặt là đang biểu tình cái dạng gì.

Cô là lại muốn ngẩng đầu lên nhìn, lại không dám ngẩng đầu nhìn.

“Điềm Tâm.” Mẹ Điềm Tâm thanh âm nghiêm túc mà gọi cô một tiếng.

Điềm Tâm cả người cứng đờ, sau đó từ trong lòng Trần Diệc Nhiên chui cái đầu ra, hướng về phía mẹ mình xấu hổ mà cười cười nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi làm cà ri gà, sóc quyết cá đi, anh thích ăn cái này.”

Mẹ Điềm Tâm sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn mẹ Trần Diệc Nhiên, trên mặt biểu tình có chút không được tự nhiên mà hướng tới bọn họ nói: “Cái này…… Ta quả thật không biết làm……”

“Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta đi siêu thị mua nhiên liệu, đển ta làm là được.” Mẹ Trần Diệc Nhiên vỗ vỗ bả vai mẹ Điềm Tâm, nhận lấy lời của bà

“Kia như thế nào không biết xấu hổ……”

“Không có việc gì, không có việc gì……” Mẹ Trần Diệc Nhiên lại nhìn thoáng qua ở trong phòng hai người, xoay người nói: “Chúng ta sẽ đi ra ngoài mua đồ ăn.”

“Ân.” Trần Diệc Nhiên bình tĩnh gật gật đầu, nhìn theo dáng người mẹ rời đi, hắn lại chậm rãi mở miệng hô: “Mẹ.”

“Làm gì?” Mẹ Trần Diệc Nhiên vẻ mặt nghi hoặc mà quay đầu nhìn anh.

“Lần sau tiến vào phía trước nhớ rõ gõ cửa.” Trần Diệc Nhiên không biến sắc hướng tới bà dặn dò.

“……”

Hai lão mẹ đứng cạnh cửa phòng, trên mặt xấu hổ tức khắc muốn che đều che không được.

Khuôn mặt Điềm Tâm càng ngày càng đỏ lên, tiếp tục chui đầu vào trong lòng ngực của Trần Diệc Nhiên.

“Nói rất đúng giống như đây là phòng của con vậy.” Mẹ Trần Diệc Nhiên trừng mắt nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, sau đó liền xoay người rời đi.

Điềm Tâm nghe thấy không có động tĩnh gì ngoài cửa nữa, lúc này mới ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn đỏ bừng mà nhìn Trần Diệc Nhiên, thanh âm nhược nhược nói: “Nhiên ca ca…… Anh vừa rồi…… Cũng quá cường hãn đi?”

“Ân?” Trần Diệc Nhiên hơi hơi nhướng mày, vẻ mặt không hiểu nhìn cô.

“Chính là……” Thanh âm Điềm Tâm dừng một chút, thế nhưng không biết nên như thế nào mở miệng, “Chính là hôn môi bị nhìn đến a…… Rất xấu hổ a, anh thế nhưng biểu tình lại rất bình tĩnh, giống như không có việc gì xảy ra cả.”

“Ha hả……” Trần Diệc Nhiên khóe môi không tự chủ được mà gợi lên một đường cung rẽ đẹp, anh duỗi tay nâng cằm Điềm Tâm, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô nói: “Xấu hổ cái gì, người yêu hôn môi thực rất bình thường đi?”

“Chính là…… Chính là……” Đôi mắt ngập nước của cô không biết nên nhìn đi đâu mới phải.

“Đừng chính là.” Trần Diệc Nhiên tiếp tục cúi đầu, hôn lên cánh môi hồng hào của cô nói: “Thừa dịp hai người đó đi ra ngoài mua đồ ăn, để ta thân nhau thêm một lát nữa……”

“Đừng…… Đừng đừng……” Điềm Tâm đột nhiên mở to hai mắt, chính là ba em cùng ba nha vẫn còn trong nhà a!!

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.