Chương 236: Nỗi lòng em không biết (5)
Thế nhưng Trần Diệc Nhiên giống như không nghe cô nói, tiếp tục lái xe không trả lời. Điềm Tâm cũng lời nói nữa.
Xe lảo đảo chạy trên đường, Điềm Tâm cảm thấy có chút mệt mỏi, ánh mắt không chóng được nữa mà thiếp đi.
Đến khi xe dừng lại cô mới mở to mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, vậy mà đã đến căn hộ của Tràn Diệc Nhiên.
- Đến nhà anh sao?
Điềm Tâm cử động thân thể, mơ mơ màng màng hỏi thăm.
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên đáp một tiêng sau đó tìm chỗ đỗ xe, xuống xe rồi bước sang chỗ lái phụ mở cửa ra ý bảo Điềm Tâm bước xuống.
- Đến nhà anh làm gì?
Điềm Tâm nán lại chỗ ghế ngồi không muốn xuống xe.
Đôi mắt Trần Diệc Nhiên tĩnh mịch nhìn Điềm Tâm hết nửa ngày rốt cuộc mới cười cười nói:
- Sao thế? Sợ bị anh ăn em sao?
- Sao có thể...
Điềm Tâm bĩu thôi thì thầm một câu, lại chầm rì rì hết của buổi mới xuống xe, theo Trần Diệc Nhiên bước vào trong.
Thang máy đã đến tầng 19. Trần Diệc nhiên đi trước Điềm Tâm, bước ra khỏi thang máy thì mở cửa căn hộ của mình rồi đi vào.
Điềm Tâm đầu đầy vạch đen theo sát anh, trơ mắt nhìn anh sau khi vào cửa nhà thì trực tiếp đi vào phòng ngủ, chần chờ hết nửa ngày mới theo gót bước vào.
Trần Diệc Nhiên vừa bước vào đã ngả xuống giường nhắm mắt lại muốn ngủ.
Điềm Tâm đứng trong phòng ngủ, ngồi không xong mà đứng cũng chẳng được cứ như vậy lúng túng nhìn Trần Diệc Nhiên đang nằm lỳ trên giường. Lại nhịn hông được mà bước lên đưa tay đẩy đẩy thân thể anh:
- Này, anh gọi em đến làm gì. Anh đừng ngủ, anh ngủ rồi để em ở đây lafmg ì?
Trần Diệc Nhiên hơi mở mắt nhìn Điềm Tâm sau đó trở mình dỗi ra cánh tay dài bắt lấy cánh tay Điềm Tâm kéo vào trong ngực, chăm chú nhìn cô nói:
- Mặc kệ, ngủ đi.
- Ngủ cái gì? - Điềm Tâm nằm trong ngực anh giãy giụa muốn đẩy anh ra - Sáng sớm anh chạy đến nhà em ấn chuông cửa, cứ tưởng rằng có chuyện gì quan trọng đến tìm em kết quả anh cũng chẳng có chuyện gì mà là quay về nhà mình ngủ, em đi đây, anh buông tay ra.
Trần DIệc Nhiên càng dùng sức, ôm chặt Điềm Tâm trong ngực mình, giọng nói có chút suy nhược thấp giọng bên tai Điềm Tâm:
- Đừng lộn xộn, đầu anh đau.
Điềm Tâm nghe giọng nói vô lực của anh thì lập tức không giãy giụa nữa ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Một lát sau cô thấy Trần Diệc Nhiên không có phản ứng, nên quan tâm hỏi:
- Anh ổn chứ? Có muốn ăn gì không?
Trần Diệc nhiên kéo Điềm Tầm lại gần hơn, sau đó giọng nói mệt mỏi:
- Không, nghỉ một lát là ổn, nghe lời, đừng lộn xộn.
Trong phòng anh điều hòa mở đủ ấm, hai người đắp một chiếc chăn mỏng nằm trên giường.
Điềm Tâm cảm thấy ngực anh thật âm, điều hòa lại mát hơn nữa đêm qua lại ngủ không ngon nên bất tri bất giác ngủ quên đi.
Cảm giác như thật lâu trong mơ mơ màng màng Trần Diệc Nhiên mới ra ngoài về, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô một cái, rồi ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng hỏi:
- Điềm Tâm, em ngủ rồi sao?