Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 386: Chương 386: NỮ NHÂN BÁO THÙ 3




CHƯƠNG 387: NỮ NHÂN BÁO THÙ 3

“Không tốt lắm đúng không tốt lắm...” Trầm Tâm hơi trầm ngâm một chút, sau đó nhìn Phan Đình, chậm rãi tiến đến Điềm Tâm bên người, thấp giọng nhỏ giọng nói: “Thế nhưng Tô Việt như vậy, cũng không còn cách khác, còn không bằng để cậu ta một cơ hội, cho cậu ta tiếp cận tiếp cận nữ sinh khác, nói không chừng đến lúc đó, cậu ta sẽ có tình cảm khác?”

“Như vậy...” Điềm Tâm chần chờ một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.

“Tiểu Điềm Tâm...” Phan Đình cũng đứng dậy, đi tới Điềm Tâm bên người, thân thủ ôm Điềm Tâm cánh tay, ở bả vai của nàng cọ cọ, nói: “Cậu hãy giúp tôi một chút đi... Cậu cũng có thể trực tiếp với người bạn kia nói rõ, nếu là cậu ta chấp nhận, thì hãy giúp tôi, nếu là cậu ta không chấp nhận, chúng tôi cũng không miễn cưỡng cậu ta, đi mà? ?”

“... Được rồi...” Điềm Tâm nhìn Phan Đình vẻ mặt tiều tụy, rốt cục vẫn gật đầu.

“Thật tốt quá.” Phan Đình ngày nghỉ cả ngày khóc lóc, bây giờ mới hiện ra nụ cười vui vẻ

Nếu đã quyết định phải giúp Phan Đình trả thù đàn ông thối kia, vậy thì bắt đầu kế hoạc.

Tuy rằng Điềm Tâm luôn cảm thấy có tôi là lạ, nhưng vẫn đứng dưới phòng ngủ, hẹn gặp Tô Việt giúp một trong kế hoạch.

Buổi chiều thứ hai, Điềm Tâm đang ở lớp login tính đại số, tất cả nữ sinh đều ngồi một nhóm giữa phòng ngủ, truyền cho nhau tờ giấy.

“Điềm Tâm, Tô Việt gửi tin đến, hẹn cậu ta sau giờ học thì gặp mặt, có một số việc muốn nói với cậu ta.”

Trầm Tâm ném một tờ giấy qua cho Điềm Tâm.

“Đã biết.” Điềm Tâm mở tờ giấy nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu, bùm bùm thành công rồi một tin đi ra ngoài sau đó, đưa tờ giấy quay về trước mặt Trầm Tâm, “Tin tức đã phát xong.”

“Tốt, chờ đáp lại.”

Sau một lát, Điềm Tâm điện thoại trong tay rung, nàng cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó hướng về phía Trầm Tâm tay làm thành một chữ “V“.

“Phan Đình, lúc tan học cậu cùng Điềm Tâm cùng nhau quay về ký túc xá, rửa mặt thật tốt, sau đó thay quần áo xinh đẹp, lúc đó đi với Điềm Tâm gặp người kia.”

Trầm Tâm múa bút thành một đoạn văn, rồi ném cho Phan Đình.

“Thu được.”

Phan Đình cũng hướng về phía Trầm Tâm tay làm một chữ “V“.

“Hải Phỉ Tư, cậu đến cắm camera xác vách bên tường, dùng điện thoại di động, không đáng tin, làm được rồi sau đó, sau sân trường dưới cây Tử Đằng gần hành lang gặp mặt.”

Trầm Tâm lại ném một tờ giấy đến Hải Phỉ Tư.

Hải Phỉ Tư nhìn sau đó, hướng về phía nàng tay làm một chữ “OK“.

Tất cả chuẩn bị xong, các nữ sinh, chỉ cần chờ tiếng chuông tan học.

Tiếng chuông reo một tiếng, Tiền lão sư đứng ở bục giảng nhắc nhở nói một câu: “Hôm nay chương trình học đến đây kết thúc, tan học đi...”

Ngồi ở giữa phòng bốn người liền vội vội vàng vàng đứng lên, một đường nhanh chóng trực tiếp ra phòng học.

Học sinh ở phòng học chỉ cảm thấy trước mắt đạo thân ảnh chợt lóe lên, phòng học ở giữa vị trí ngồi đã trống trơn.

Tiền lão sư đứng bục giảng còn chưa phản ứng kịp, chỉ là nhìn ngồi ở phía dưới đài học sinh, tiếp tục nói một tiếng: “Tất cả mọi người đi ăn cơm đi...”

Sau khi nói xong, hắn mới hồi phục tinh thần lại, cho đã mắt nghi ngờ nhìn các hỏi: “Có phải vừa nãy có người từ trong phòng học đi ra? ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.