Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 405: Chương 405: Phạt cô (12)




Chương 406: Phạt cô (12)

“Gì mà em không tin anh chứ, thật ra là anh không tin em đúng không??” Cô đưa tay lên quyệt hai hàng nước mắt rồi xịt xịt cái mũi xong quay sang nói với Trần Diệc Nhiên: “Anh suốt ngày nghĩ rằng em thích người khác, sau đó sẽ bỏ anh đi, đi tìm hạnh phúc mới sao?”

Trần Diệc Nhiên hơi sửng sốt một chút, sau đó liền thở dài một hơi, không nói lời nào nữa.

Cô cố gắng đẩy anh ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, tức giận nói: “Lần này em không nói với anh là bọn em đi leo núi cùng Tô Việt, là em không đúng, anh có thể mắng em, cũng có thể tức giận với em, sau đó cũng có thể phạt em, nhưng đừng có lúc nào cũng nói linh tinh là em đi tìm hạnh phúc mới!”

Ánh mắt Trần Diệc Nhiên hơi sáng lên, nhìn cô, trầm mặc không nói lời nào.

“Em vừa nói những gì, anh có nghe thấy không vậy??” Cô thấy anh hoàn toàn không có phản ứng gì hết, nhịn không được duỗi tay chọc chọc vào vai anh.

“Ngoài việc nói em đi tìm hạnh phúc mới thì cái gì cũng có thể sao??” Khóe môi Trần Diệc Nhiên nở một nụ cười như không cười.

“Phải” Cô vô cùng nghiêm túc gật đầu.

“Nga……” Trần Diệc Nhiên đứng trước mặt cô, nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên duỗi tay đẩy cô về phía sau một chút.

Cô nhất thời phản ứng không kịp, cả người liền bị Trần Diệc Nhiên đẩy ra phía sau, ngã lên chăn.

“Anh làm gì vậy……” Tuy rằng cái chăn rất mềm nên ngã lên thì cũng không đau, nhưng đột nhiên bị anh đẩy ra như vậy nên cô vẫn cảm thấy choáng váng.

Nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy thì Trần Diệc Nhiên đã nửa quỳ ở trên giường, đè cô ở dưới thân.

“Anh anh anh…… Anh làm gì vậy??” Cô thấy trong đáy mắt của Trần Diệc Nhiên có tia nguy hiểm nên nhịn không được lắp bắp hỏi.

“Phạt em……” Môi Trần Diệc Nhiên khẽ mở, nói nhỏ vào tai cô.

Anh phả một hơi thở ấm áp lên mặt cô khiến cô nhịn không được liền đỏ mặt.

Trần Diệc Nhiên cột chặt hai tay cô rồi cố định nó lại khiến cô không thể cử động được. Sau đó anh còn đè đầu gối mình lên dầu gối cô rồi cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống cô.

Cô có chút không được tự nhiên lắm, nhìn Trần Diệc Nhiên nói: “Anh thay đổi cũng nhanh quá đi??”

“Phải” Trần Diệc Nhiên gật đầu, mỉm cười nói: “Những việc kia của em luôn khiến anh cảm thấy tức giận.”

“Nhưng em cũng đã xin lỗi anh a……” Cô nhỏ giọng nói.

“Xin lỗi cũng không thể khiến anh hết giận được.” Trần Diệc Nhiên cúi người, nói nhỏ vào tai cô.

“Anh…… thật là vô lại…… Mau bỏ em ra……” Tay cô bị anh cố định lại nên không thể cử động được vì thế chỉ có thể vặn vẹo người, muốn tránh khỏi anh.

Đôi mắt Trần Diệc Nhiên hơi tối lại, giọng nói khàn khàn nói: “Cục cưng…… Em cứ như thế khăn tắm trên người sẽ rơi xuống đó……”

Anh vừa nói xong quả nhiên cô không dám làm gì nữa.

Cô cảm thấy có vẻ như khăn tắm trên người mình đang lỏng dần ra khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Vậy anh…… Anh anh…… phạt em như thế nào??” Toàn bộ người cô cứng đờ, nhìn chằm chằm anh, khổ sở hỏi.

Cô cố tình làm bộ dạng đáng thương vậy để anh mong nhẹ tay hơn với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.