Chương 430: Quà sinh nhật của Trần Diệc Nhiên (11)
“Cái này...” Điềm Tâm sững sờ, sau đó xua xua tay với Trần Diệc Nhiên: “Không cần để ý nhiều như vậy, coi như em không được, còn có những người bạn khác ở kí túc xá của em nữa, họ cũng có thể dẫn anh đi cùng.”
“Em bị tiểu điểm tâm bao nuôi thì thôi đi, anh không muốn mình cũng bị cô ấy bao dưỡng.” Trần Diệc Nhiên đen mặt nhìn cô, sau đó cần chén rượu lên lắc lắc: “Việc này lần sau hãy bàn, nào, cạn ly.”
“A...” Điềm Tâm giơ chén rượu, chạm ly với Trần Diệc Nhiên, sau đó nhấp một ngụm, thầm nghĩ, cô vẫn còn chưa bắt đầu dùng bữa đâu, tại sao lại không ngừng chạm ly rồi.
Uống mấy ngụm rượu liền vào bụng, khuôn mặt Điềm Tâm có chút đỏ, đôi mắt long lanh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống khuôn mặt non mịn, lộ ra vẻ quyến rũ.
Trần Diệc Nhiên thâm trầm nhìn cô, yên lặng cúi đầu dùng bữa, trong lòng bắt đầu tự hỏi, anh có nên “ăn” luôn cả Điềm Tâm hay không đây…
Điềm Tâm ngồi đối diện, thấy anh không nói lời nào, liền cũng yên lặng dùng bữa, bởi vì đã uống rượu, nên cảm thấy tất cả đồ ăn trước mắt như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hòa, nhìn hết sức ngon miệng, Điềm Tâm cứ liên lục ăn, rất nhanh sau đó, liền no bụng.
Trần Diệc Nhiên thấy cô có vẻ đã ăn xong, liền đứng dậy, bước đến cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ăn no rồi?”
“Ừm...” Điềm Tâm gật gật đầu, nhìn Trần Diệc Nhiên, nghĩ thầm, hôm nay anh Nhiên nhìn thật đẹp trai, mà anh Nhiên đẹp trai như vậy, thật sự muốn hung hăng hôn anh một cái.
Cô nghĩ như vậy, liền thật sự đứng lên, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ Trần Diệc Nhiên, đôi môi đỏ thắm tiến lại cần, nhẹ nhàng “đóng dấu” lên đôi môi mềm mại của anh.
“Ừm...” Điềm Tâm nghiêng đầu, chép miệng một cái, thành thật nói: “Có vị của rượu vang đỏ.”
“...” Ánh mắt Trần Diệc Nhiên trầm xuống, cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy eo Điềm Tâm, thấp giọng hỏi: “Uống say?”
“Không, chỉ là có chút cảm giác choáng váng, hiện tại nhìn cái gì cũng giống như kèm theo hiệu ứng chụp ảnh, tất cả đều phát ra ánh sáng nhẹ.” Điềm Tâm đưa tay xoa xoa mắt, quay đầu lại nhìn anh, nhìn da thịt trắng nõn của anh dường như đang tỏa ra một ánh sáng trắng lộng lẫy, giống như một khối ngọc trắng thượng hạng.
“Ừm, dù sao cũng chỉ mới uống nửa ly rượu đỏ, anh cũng không nghĩ rằng em có thể say.” Trần Diệc Nhiên mỉm cười, ôm lấy eo Điềm Tâm, đi tới cạnh hộp quà, ánh mắt liếc nhìn đánh giá một phen, sau đó hỏi: “Trong này là cái gì.”
“Quà sinh nhật của anh.” Điềm Tâm trả lời rất hiển nhiên.
“...” Trần Diệc Nhiên im lặng.
“Ha ha, anh mở ra xem là biết mà, là em đặc biệt đặt làm theo yêu cầu cho anh đó!” Điềm Tâm tự hào nhìn anh.
Trần Diệc Nhiên bị vẻ mặt của cô chọc cho không nhịn được bật cười, sau đó liền bắt đầu trực tiếp mở quà.
Đôi mắt long lanh của Điềm Tâm hồi hộp nhìn chằm chằm vẻ mặt của anh, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập mạnh, mong đợi chờ phản ứng của anh sau khi nhìn thấy quà.
Giấy gói quà được xé ra, sau đó hộp quà được mở.
Bên trong hộp giấy, đặt ngay ngắn một “Điềm Tâm” mặc bộ quần áo màu xanh trắng giống thủy thủ mặt trăng, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa, cái miệng nhỏ chu ra, đôi mắt to ngập nước nhìn Trần Diệc Nhiên đầy ngọt ngào.